Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 331. Đóng cửa 1

Chương 331. Đóng cửa 1


Đối tượng đính hôn từ bé của Tần Lãng cũng tên là Nguyễn Dao?

Là trùng tên trùng họ sao? Hay là cùng âm khác chữ?

Đột nhiên trong đầu cô lại hiện lên tình cảnh Nguyễn Thanh Thanh và Tần Lãng gặp nhau, lúc ấy cô đi gặp đối tượng họ “Đàm”, Đàm và Tần cùng âm nhưng khác chữ.

Cô giật mình, ánh mặt trợn tròn, có khả năng thật ra đối tượng mà bà cụ nhà họ Nguyễn đính hôn cho cô là Tần Lãng, nhưng đã bị hai mẹ con Vương Phân và Nguyễn Thanh Thanh đổi trắng thay đen?

Lấy tính cách và nhân phẩm của hai người Vương Phân và Nguyễn Thanh Thanh, chuyện này cũng không phải là không thể, nhất là Vương Phân là một người không có lợi không dậy sớm, nguyên chủ không phải con gái ruột của bà ta, tất nhiên bà ta không nỡ đưa hôn nhân tốt như vậy cho nguyên chủ.

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Nguyễn Dao đã nắm chắc.

Chẳng qua cô không vội nói ra suy đoán của mình, càng không chạy lên nhận cái danh hiệu đối tượng có hôn ước từ bé này, cô muốn biết nguyên nhân qua đời của mẹ Tần Lãng, ngay khi cô đang suy nghĩ làm thế nào biết rõ ràng nguyên nhân này, lập tức nghe được bên ngoài truyền đến tiếng vang thật lớn.

Một tiếng ầm, cửa bị đá văng ra.

Một giây sau, một bóng người nhanh như điện vọt vào, kéo cô đến bên cạnh bảo vệ: "Em không sao chứ?"

Giọng nói trầm thấp mát lạnh.

Là Tần Lãng.

Nguyễn Dao: "Em không sao."

Tần Lãng kiểm tra cô từ trên xuống dưới, xác nhận trên người cô không có bất kỳ ngoại thương nào, sau đó xoay người lạnh lùng nhìn Tần Chính Huy: "Trước đó ở trong điện thoại tôi đã nói rõ ràng, tôi sẽ không kết hôn với người đính hôn từ bé kia, ông nghe không hiểu tiếng người à, vẫn cảm thấy ông là bố tôi nên có thể điều khiển cuộc đời của tôi sao?"

Lời này có chút không khách khí.

Quả nhiên, Tần Chính Huy giận đến mức suýt chút nữa nôn ra máu: "Đứa con bất hiếu này, thì ra anh còn nhớ tôi là bố anh? Đây chính là lời của con trai nên nói với bố sao?!"

Tần Lãng mím môi thành một đường thẳng, ánh mắt lạnh như băng: "Có nên hay không, nhiều năm như vậy cũng không kém lần này, lần cuối cùng tôi nói với ông, tôi sẽ không cưới cô gái kia, nếu như ông cứng rắn muốn làm thông gia với nhà kia, vậy ông có thể lại sinh thêm một đứa con trai, lấy tuổi tác bây giờ của ông, muốn sinh con trai cũng không phải là chuyện không thể."

Nguyễn Dao: "..."

Lời khắc nghiệt như vậy, làm cho cô suýt chút nữa cười ra tiếng ngỗng, nhưng vừa nghĩ đến mình có khả năng là đối tượng có hôn ước từ bé với anh, cô lại không cười nổi.

Vẻ mặt Tần Chính Huy lúc trắng lúc đỏ, tức giận gần như té ngửa: "Nghiệp chướng! Đồ ranh con, ngay bây giờ tôi sẽ đánh chết anh!"

Tần Chính Huy liếc nhìn một vòng quanh nhà, trong phòng không có đồ có thể đánh người, lập tức bước chân ra ngoài, chuẩn bị cẩm cây chổi trong sân đến đánh Tần Lãng.

Chỉ là chân trước ông ta mới bước ra khỏi nhà, chân sau cửa đã bị Nguyễn Dao đóng lại.

Cửa bị đóng lại rồi.

Đóng lại rồi.

Tần Lãng: ?

Tần Chính Huy: ?

Thấy Tần Lãng mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn cô, Nguyễn Dao gãi gãi vùng da dưới mắt giải thích: "Em cũng không thể trơ mắt nhìn bố anh đánh chết anh được."

Nói thể nào đi nữa Tần Chính Huy cũng là bố của Tần Lãng, chắc chắn Tần Lãng không thể đánh trả, nếu không danh tiếng bất hiếu này sẽ đè trên đầu của anh, nhưng đứng bất động mặc cho người ta đánh, đó là chuyện đứa ngốc mới có thể làm.

Nghe nói như vậy, sắc mặt lạnh lùng của Tần Lãng giống như đất đai hồi xuân, băng tuyết hòa tan ngay lập tức: "Em đang đau lòng cho anh."

Không phải câu hỏi, là câu khẳng định.

Cặp mắt hoa đào của anh cong lên, mang theo ý cười nhìn cô.

Nguyễn Dao hơi nóng mặt, chuyển đề tài: "Tiếp theo anh định làm gì?"

Bố anh là một người cố chấp, chạy từ xa đến đây, nếu chuyện không giải quyết được chỉ sợ ông ta sẽ không dễ dàng rời đi.

Hiển nhiên Tần Lãng không phải là người có tính tình mặc cho người ta định đoạt, hai bố con tụm lại giống như sao Hỏa đụng Trái Đất, làm lớn chuyện sẽ rất khó coi.

Tần Lãng kéo tay cô: "Em yên tâm, anh sẽ không cưới những cô gái khác."

Nguyễn Dao xì một tiếng, rút tay về: "Ít chiếm đậu hũ của em đi, em là hỏi nên làm thế làm bây giờ?"

Lúc này Tần Chính Huy đang gầm thét ở bên ngoài

"Mở cửa ra! Tần Lãng mở cửa ra cho tôi!"

Tần Chính Huy thật sự tức muốn hộc máu, chưa thấy người nào “vô sỉ” như vậy, ông ta chỉ đi ra ngoài cầm cây chổi, vậy mà lại đóng cửa lại.

Tần Lãng muốn đi ra mở cửa, lại bị Nguyễn Dao cản lại: "Bác trai Tần, nơi này là căn cứ dầu mỏ, không phải cái chợ, hơn nữa đây là chỗ ở của cháu, một người đàn ông như bác lại làm ồn ào trước cửa nhà của một đồng chí nữ, không cảm thấy làm vậy rất khó coi sao?"

"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận