Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 56. Nụ hôn nóng bỏng 5

Chương 56. Nụ hôn nóng bỏng 5


Tuy rằng tài nấu nướng của cô không tính là đặc biệt tốt, nhưng so với Ôn Bảo Châu, quả thực là cao lương mỹ vị.

Lâm Ngọc, Thẩm Văn Thiến và Đinh Văn Lâm ba người cũng lần lượt trở về.

Nguyễn Dao hô: "Bánh bao hôm nay làm không, các cậu cũng cùng đến ăn đi."

Tuy rằng tư liệu sống là cùng Ôn Bảo Châu hai người cùng mua được, nhưng Ôn Bảo Châu không phải loại người keo kiệt kia, mang đến thức ăn ngày thường cũng rất nguyện ý cùng mọi người chia sẻ.

Quả nhiên, nghe được Nguyễn Dao nói vậy, Ôn Bảo Châu không hề để tâm, còn tiếp đón Thẩm Văn Thiến cùng nhau lại đây ăn.

Lâm Ngọc mấy người từ lên xe lửa đến bây giờ, không phải ăn lương khô hay bánh ngô, thì chính là uống cháo loãng, không giống Nguyễn Dao và Ôn Bảo Châu, ngẫu nhiên còn có thể chuẩn bị thức ăn thịnh soạn, lúc này ngửi được mùi của bánh bao, thực sự không nói ra lời cự tuyệt.

"Tôi đây sẽ không khách khí." Lâm Ngọc cầm lấy một cái bánh bao nói.

Đinh Văn Lâm cũng đi theo cầm một cái, sau khi nói lời cảm ơn cắn một mạnh một miếng to, hương đến nước mắt kém chút từ khóe miệng chảy ra.

Nguyễn Dao còn tưởng rằng Thẩm Văn Thiến sẽ như trước đây cự tuyệt như vậy.

Ai ngờ lần này không chỉ có không có cự tuyệt, mà lại ngồi ở trong góc yên tĩnh như gà.

Cái này có chút kì quái.

Bất quá Nguyễn Dao không để ý nàng, chợt nghe Ôn Bảo Châu hỏi: "Trước không phải nói là bắt được kẻ trộm sao? Như thế nào lại biến thành gián điệp vậy?"

"Bởi vì sự việc quan trọng, cục trưởng Chu của Cục Công An để giữ bí mật, tôi cũng chỉ dựa theo lãnh đạo phân phó thôi."

Ôn Bảo Châu vẻ mặt sùng bái: "Cô thật là quá lợi hại, nếu là đổi lại tôi, tôi khẳng định không dám tiến lên đọ sức đâu."

Đinh Văn Lâm gật đầu.

Cậu cảm thấy Nguyễn Dao thật sự là quá mạnh, nếu là đổi lại cậu, đoán chừng người vừa đi lên đã bị gián điệp đạp bay.

Thẩm Văn Thiến cắn bánh bao trong tay, ánh mắt thỉnh thoảng rơi vào trên người Nguyễn Dao.

Rõ ràng vẫn là khuôn mặt kia, không đủ đoan trang không đủ hào phóng, làm cho người ta không có cách nào khác sinh ra coi thường trong lòng.

Trước kia cô ta thấy Nguyễn giống như bình hoa, ngoại trừ dung mạo xinh đẹp không còn gì khác.

Nhưng hiện tại Nguyễn Dao không chỉ có đạt được danh hiệu phần tử tiên tiến, hơn nữa còn làm chủ nhiệm Liên Đoàn Phụ Nữ của đội sản xuất.

Cô đem đám người xa xa để sau đầu, ưu tú làm cho người khác không biết làm thế nào.

Nguyễn Dao không biết suy nghĩ của Thẩm Văn Thiến, nếu cô biết cũng sẽ không để ý.

Gương mặt này của cô không quá phù hợp với thẩm mỹ hiện tại, nhưng cô tin chắc rằng khí chất nhã nhặn của một người trái lại sẽ ảnh hưởng đến ngoại hình của một người.

Khi ánh mắt một người thanh minh kiên định, đối nhân xử thế hào phóng, thì sẽ không có ai đem người như vậy cùng hồ ly tinh liên tưởng đến nhau.

Cho nên ngay từ đầu, cô không có cảm thấy dáng dấp thật xinh đẹp sẽ trở thành chướng ngại vật của mình.

Lâm Ngọc không biết gặp chuyện gì, một buổi tối đều là bộ dạng không yên lòng.

Ăn xong cơm tối, mọi người đều tự nấu nước tắm rửa đi ngủ.

Lần này Nguyễn Dao cảm thấy bản thân cắt tóc là quá đúng rồi, tóc ngắn gội đầu thực sự rất tiện.

Trước khi đi ngủ, cô nhớ bức thư đã được gửi ra ngoài.

Không biết bọn họ có nhận được hay không, cũng biết Tần lãng có thể đáp ứng thỉnh cầu của cô hay không.

Câu cửa miệng nói rằng ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó.

Có điều trước khi đi ngủ Nguyễn Dao nhớ tới Tần Lãng, sau đó cô liền nằm mơ.

Vẫn là giấc mộng mùa xuân.

Trong mộng cô đem Tần Lãng đè lên tường bóp lấy thắt lưng của anh, đem anh hôn đến khóe mắt đỏ lên.

Sau một nụ hôn nồng nhiệt dài dòng kiểu Pháp, Tần Lãng khàn giọng nói: "Về sau anh chính là người của em, vận mệnh đều có thể cho em."

Nguyễn Dao: ? ? Lời kịch này không hiểu sao có chút quen thuộc là chuyện gì xảy ra vậy?

Nhìn thấy cánh môi hồng nhuận của đối phương, Nguyễn Dao nắm cằm của anh, tà mị cười một tiếng: "Em muốn mạng của anh làm cái gì?"

Tần Lãng đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm cô, dưới mắt mang theo dục vọng không chưa kịp tiêu tan: "Vậy em nghĩ em muốn cái gì?"

Nguyễn Dao vốn muốn nói hôn lại một lần nữa, ai ngờ lời đến khóe miệng lại trở thành: "Em nghĩ muốn đập cái mông của anh."

Tần Lãng:???

Nguyễn Dao: ???

Ngay tại lúc Nguyễn Dao nghĩ Tần Lãng sẽ thẹn quá hoá giận thì, anh lại xoay người ép thắt lưng dán vào tường lõm xuống, mông ở trên không trung tạo thành một đường vòng cung vểnh lên rất duyên dáng.

Nguyễn Dao: Cái này ai chịu nổi chứ?

Cô đưa tay đánh xuống bờ mông vểnh lên kia ——

"Bang" một tiếng giòn vang, vang vọng khắp toàn bộ chỗ thanh niên tri thức.

Sau một khắc Ôn Bảo Châu từ trên giường ngồi xuống, nhìn thấy cô ấy vô cùng tủi thân nói: "Nguyễn Dao, tại sao cô lại đánh mông tôi?"

Nguyễn Dao: ".............."

Cô nghe tôi thanh minh với cô.

Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Văn Thiến đã kêu lên: "Nguyễn Dao rốt cục cô mơ thấy cái gì thế, làm sao còn chảy cả nước miếng?"

Nguyễn Dao: "................"

Ôn Bảo Châu nhìn Nguyễn Dao, đáy mắt hiện lên ba chữ ——

Kẻ háo sắc.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Nguyễn Dao: Anh nghe tôi giải thích với anh, tôi thực sự không phải người như vậy.

Tần Lãng: Thật vậy sao? Tôi không tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận