Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 181. Sắc đẹp hại người 2

Chương 181. Sắc đẹp hại người 2


“Đệt mẹ mày Tào Đại Căn, rõ ràng vừa rồi là mày nói… Đau.”

“Gì mà tao nói, rõ ràng là mày nói!”

Chỉ cần mình sống là được, đạo hữu sống chết không quan trọng, hai tên côn đồ vì để bảo toàn sinh mệnh mà đẩy tội cho nhau.

Nguyễn Dao lạnh lùng cười: “Không ai thừa nhận thì thôi, vậy hai người bị trừng phạt chung.”

Nói xong cô nhấc chân muốn đá vào đũng quần tên côn đồ bị giẫm vào mặt, Tần Lãng đột nhiên mở miệng: “Đến lượt tôi.”

Dứt lời thì giơ chân đá, trong ngõ nhỏ lập tức có thêm một tên ôm đũng quần đang tru lên.

Nhìn thấy một đôi anh em cùng cảnh ngộ này, Nguyễn Dao thấy khoan khoái trong lòng.

Đột nhiên, xa xa lại xuất hiện một trận tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, trong đầu cô lập tức “mẹ nó” một tiếng.

“Nghe giống như có rất nhiều người tới, chúng ta đi nhanh thôi.”

Dù hai người bọn họ đánh nhau rất giỏi thì cũng khó mà lấy hai tay đánh bốn tay được, vẫn cứ chạy là thượng sách.

Nói xong cô định nhanh chân muốn chạy, Tần Lãng lại bắt lấy cánh tay cô: “Đừng sợ, hẳn là đồng nghiệp của tôi dẫn cảnh sát đến đây.”

Hai tên côn đồ nghe đến hai chữ “cảnh sát”, lập tức cố chịu đau, đứng lên muốn chạy, Nguyễn Dao lại đuổi theo dùng sức đạp một cước.

Tên côn đồ bị gạt ngã trên mặt đất, đầu đập xuống đất chảy máu, còn ăn một miệng bùn đất, răng cũng bị gãy hai cái, tình huống vô cùng thê thảm.

Xử xong tên côn đồ này, Nguyễn Dao nhìn lại, một tên lại bị Tần Lãng giẫm trên mặt đất lần nữa, mặt cũng bị biến dạng.

Tần Lãng nói không sai, người tới quả nhiên là đồng chí cảnh sát, Ôn Bảo Châu cũng đi chung đến.

Ôn Bảo Châu nhìn thấy Nguyễn Dao, lập tức lao lên ôm lấy cô: “Nguyễn Dao, cô không sao chứ, cô có bị thương không?”

Nguyễn Dao lắc đầu: “Tôi không sao, cô thì sao?”

Trước đó cô để Ôn Bảo Châu chạy thoát thân, thằng nhóc lúc đầu giả vờ bị trẹo chân thấy thế đã đuổi theo, nhưng lúc đó bản thân cô còn không dám đảm bảo, không thể đi cứu Ôn Bảo Châu được.

Cô còn tưởng Ôn Bảo Châu sẽ bị bắt, nhưng nhìn dáng vẻ của cô ấy hiện tại thì hình như vẫn ổn cả.

Ôn Bảo Châu lau nước mắt, vì quá vui mà khóc nói: “Tôi cũng không sao, trước đó tôi nghe lời cô nói chạy ra ngoài tìm người, tôi vừa chạy vừa kêu cứu mạng, đồng chí Lâu nghe thấy tiếng la của tôi đã chạy đến cứu tôi, cậu ấy đánh ngã người ta sau đó lái xe chở tôi đến cục cảnh sát báo án.”

Đồng chí Lâu?

Nguyễn Dao ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy một thanh niên trẻ khoảng hai mươi tuổi đang đứng bên cạnh Tần Lãng, nương theo ánh trăng, cô nhận ra đối phương chính là nam đồng chí lúc trước ngồi cùng Tần Lãng trên xe lửa.

Đến cục cảnh sát, ngoài năm tên côn đồ thì cả lễ tân và phó sở trưởng của nhà khách đều bị bắt đến đây hết.

Nguyễn Dao và Ôn Bảo Châu lấy lời khai xong, nữ đồng chí cảnh sát đưa hai cô ấy đến một căn phòng khác, còn chưa đi tới cửa đã chợt nghe thấy giọng nói khàn khàn của Tần Lãng truyền ra từ bên trong…

“Chúng tôi là kỹ sư của khu vực dầu mỏ, chúng tôi đang nghỉ ngơi trên xe thì nghe thấy tiếng kêu cứu, nên lập tức xuống xe chia nhau cứu người, hai người kia là tôi đánh, không liên quan đến đồng chí Nguyễn.”

Trong lòng Nguyễn Dao khẽ động, trái tim đập lệch một nhịp.

Lâu Tuấn Lỗi: “Đúng vậy, vốn là đêm nay chúng tôi phải về khu vực, vì một chuyện trì hoãn nên muốn nghỉ tạm trên xe một đêm, không ngờ vừa ngủ được một nửa đã chợt nghe thấy có người kêu cứu, giọng của nữ đồng chí kia vừa chói tai vừa lanh lảnh, cách một khoảng xa cũng có thể đánh thức chúng tôi, chúng tôi lái xe qua thì nhìn thấy có một người đàn ông đang đuổi theo cô ấy nên lập tức nhanh chóng xuống xe cứu người.”

Ôn Bảo Châu nghe nói thế, ưỡn ngực nói: “Đồng chí Lâu nói nếu giọng tôi không đủ lớn, chắc chắn bọn họ không thể đến cứu tôi nhanh như vậy”.

Nguyễn Dao: “…” Vẻ mặt đắc ý nho nhỏ này là sao vậy?

Dưới sự thẩm vấn của đồng chí cảnh sát, mọi chuyện nhanh chóng được làm rõ.

Chủ mưu của toàn bộ sự việc là Ngô Hữu Thiêm và Quách Vị Minh, Ngô Hữu Thiêm không ai khác mà chính là con trai út của quản lý Ngô của cửa hàng bách hóa.

Đời của quản lý Ngô khó sinh con trai, trước đó đã sinh liên tiếp bốn người con gái, tới lần thứ năm mới sinh được con trai, cả nhà đều nuông chiều như cục vàng cục bạc, muốn gì được nấy, chưa bao giờ nỡ trách mắng, dưới hoàn cảnh như vậy Ngô Hữu Thiêm được nuông chiều thành một kẻ lông bông.

Sau khi Ngô Hữu Thiêm mười tám tuổi thì được sắp xếp đến làm phó chủ nhiệm của kho hàng của xưởng tủ gỗ Đông Thăng, cũng chính là nhà xưởng của quản đốc Ngô, nhưng phó chủ nhiệm này chỉ là cái danh hiệu, bình thường đi làm không phải đến muộn thì là về sớm, cà lơ phất phơ, chưa bao giờ nghiêm túc làm việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận