Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 242. Sét đánh giữa trời quang 5

Chương 242. Sét đánh giữa trời quang 5


Giáo sư Cố nhìn hai người trẻ tuổi đang ngồi cạnh nhau nói chuyện thì thầm, vui đến mặt mày rạng rỡ.

Người con dâu cả thấy vậy lại gần nói: “Mẹ, mẹ nhìn xem hai đứa rất hợp đôi, con thấy năm nay mẹ có hi vọng sẽ được uống trà mà cháu dâu rót rồi.”

Giáo sư Cố nghe vậy lại càng vui vẻ: “Con nhỏ giọng thôi, da mặt Dao Dao rất mỏng, để con bé nghe thấy sẽ rất xấu hổ.”

Sắc trời đã tối xuống rồi, bữa cơm đoàn viên cũng được dọn lên.

Cá hấp, ngụ ý phát triển không ngừng, cả năm làm ăn dư dả.

Thịt gà sốt tương, ngụ ý thăng quan tiến chức.

Bánh gạo chiên, ngụ ý mỗi năm đều lên cao.

Thịt lợn kho tàu: phát tài phát lộc.

Sủi cảo đương nhiên ngụ ý là giàu có và thịnh vượng, một bàn đồ ăn, vận may như ý, hương vị đầy đủ, mọi người đều ăn đến thỏa lòng thỏa dạ.

“Tuyết rơi rồi!”

Không biết là ai đó đã hô lên một tiếng, mọi người đều nhìn ra ngoài, đúng là tuyết đang rơi.

Hoa tuyết bay lơ lửng, trên cây, trên nóc nhà rất nhanh đã được phủ một lớp tuyết trắng.

Tuyết rơi lúc này báo hiệu năm nay sẽ bội thu, mọi người đều mong mỏi năm nay sẽ là một năm được mùa.

Bên này vừa ấm áp vừa náo nhiệt, nhưng nhà họ Nguyễn ở cách xa thủ đô trời lại u ám, trong nhà vắng ngắt, không có không khí đón Tết.

“Mẹ, tại sao năm nay không có thịt gà, cũng không có chân giò muối, con muốn ăn thịt!”

Nguyễn Kim Bảo ném đôi đũa đi, lăn lộn trên mặt đất ăn vạ.

Những năm trước ăn Tết đều có một bàn thịt, nhưng năm nay chỉ có một bàn rau cải xào thịt, thịt thì ít không đủ để nó nhét đầy bụng.

Hơn nữa món ăn của mẹ nó làm không ngon một chút nào, không có Nguyễn Dao làm những món ăn ngon.

Nguyễn Thanh Thanh cũng phụng phịu: “Mẹ, con quanh năm suốt tháng vất vả làm việc, lẽ nào đến cả Tết cũng không được ăn ngon sao?”

Nguyễn Dao chết tiệt đã đổi công việc trợ lý công đoàn thành dọn vệ sinh, ngay từ đầu cô ta đã không muốn làm, nhưng bố mẹ của cô ta không cho cô ta từ chức, nếu như cô ta muốn từ chức thì sẽ gả cô ta cho Hoàng Đại Chí ngu dốt.

Sao mà cô ta có thể bằng lòng gả cho Hoàng Đại Chí, không thể làm gì khác hơn là cố chịu đựng ủy khuất tiếp tục đi dọn vệ sinh.

Dọn vệ sinh quá buồn nôn, ngày nào cả người cũng hôi thối, các đồng chí trong công xưởng nhìn thấy cô ta đều đi đường vòng, cứ theo đà này, sau này sao cô ta có thể lập gia đình.

Chuyện này thì coi như là thôi đi, tiền lương mỗi tháng nhận được, đến một đồng mẹ cô ta cũng không để lại cho cô ta, mỗi tháng đều cầm rất nhiều tiền của cô ta, hiện tại ăn Tết ngay cả một miếng thịt cũng không được ăn, cô ta không muốn nhịn nữa.

Vương Phân không nỡ mắng con trai, đành đem cơn giận trút hết lên người Nguyễn Thanh Thanh: “Không ăn thì thôi, bây giờ còn không biết trong nhà đang xảy ra chuyện gì sao? Nếu như không muốn ăn thì cút ra ngoài!”

Thời gian này bà ta thật sự là đã chịu đựng rất nhiều rồi, chồng thì không có việc làm, càng ngày càng xấu tính, bà ta thì bị công xưởng giáng chức xuống làm công nhân, tiền lương ít hơn một nửa.

Bây giờ trong nhà dựa vào tiền lương của hai mẹ con bà ta sống qua ngày, cuộc sống nghèo rớt mồng tơi, còn bị cả gia đình oán trách, chẳng lẽ bà ta không tủi thân không buồn sao?

Nguyễn Thanh Thanh trừng to mắt, vẻ mặt không thể tin nhìn mẹ của cô ta: “Mẹ, mẹ mắng con sao? Trước đây mẹ không như thế này, cuối cùng con cũng đã nhìn rõ hai người, lúc trước hai người luôn mắng Nguyễn Dao, hiện tại Nguyễn Dao không ở đây, hai người lại lấy con ra trút giận, trong mắt hai người chỉ có con trai thôi!”

“Con muốn ăn thịt, con muốn ăn thịt, a a a...”

Nguyễn Kim Bảo tiếp tục lăn qua lăn lại ở trên mặt đất, ý muốn nói nếu không được ăn thịt sẽ không đứng lên.

Vương Phân bị con gái trách móc như vậy, trong lòng bỗng nhiên dâng lên chút đau lòng, chỉ là bà ta còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Nguyễn Bảo Vinh đã bắt đầu say khướt rồi.

“Chúng tao không cưng chiều con trai, lẽ nào lại cưng chiều thứ đồ nuôi lỗ vốn như tụi mày? Khóc gì mà khóc, qua năm mới gia đình còn phải phụ cấp cho mày đi lấy chồng, bố mày nuôi mày bao nhiêu năm nay, mày nhất định phải báo đáp bố mày!”

Trước đây khi họ dùng những lời nói này để nói Nguyễn Dao, Nguyễn Thanh Thanh cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng bây giờ khi dùng những lời này ở trên người cô ta, cô ta chịu không nổi.

Cô ta “oa” một tiếng khóc to, đẩy bàn chạy ra bên ngoài.

Nguyễn Bảo Vinh ở đằng sau nàng tiếp tục chửi: “Con nhỏ chết tiệt nuôi lỗ vốn kia, mày quay lại ngay cho tao, tao còn chưa nói xong!”

Vương Phân muốn đuổi theo con gái, nhưng con trai khóc đến cuống họng đều khàn đi, bà ta đành phải đỡ con trai lên, sau đó lấy hai cái đùi gà giấu trong nhà bếp ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận