Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 257. Tại sao phải phản kháng? 1

Chương 257. Tại sao phải phản kháng? 1


Buổi sáng hôm nay, giống như hai ngày trước, Nguyễn Dao đạp xe đạp đến Trấn Chính Phủ, nhưng vừa đến cổng Trấn Chính Phủ, bảo vệ chỉ về phía cô kêu lên.

“Cô ta chính là đồng chí Nguyễn, Nguyễn Dao.”

Giọng nói vừa dứt, mấy đồng chí công an tiến lên, vây quanh Nguyễn Dao.

“Cô là Nguyễn Dao phải không? Chúng tôi nhận được tố cáo từ quần chúng, nói cô quấy rối trật tự đơn vị, dùng ngôn từ uy hiếp người khác, dẫn tới đơn vị công tác không thể tiến hành như bình thường, chúng tôi còn nhận được tố cáo, nói rằng giá sản phẩm ở công xưởng cô quản lý rất đắt, chúng tôi nghi ngờ cô bóc lột dân chúng, phạm vào tác phong chủ nghĩa tư bản.”

Quấy rối trật tự đơn vị?

Quả thực mấy ngày nay cô đều đến Trấn Chính Phủ tìm thư ký Chu, nhưng cô không có quấy rối, mà chỉ hỏi một tiếng rồi đi, càng đừng nói đến uy hiếp, trước con mắt của bao người, cô sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn là đi uy hiếp người khác.

Chỉ là hiện tại đối phương đang cứng rắn đổ tội danh này lên đầu cô, hiển nhiên là rất gấp.

Còn về bóc lột dân chúng, tác phong chủ nghĩa tư bản?

Vậy lại càng là lời nói vô căn cứ, tuy rằng giá cả sản phẩm đan bằng liễu không tính là rất rẻ, nhưng từ chất lượng và thuê công nhân đều đáng giá như thế, ngay từ đầu cô đã khảo sát qua thị trường, cũng không phải là tự do định giá, bằng không xưởng trưởng Ngô cũng không đặt nhiều đơn hàng với cô như vậy.

Hơn nữa, nhân dân quần chúng cũng không ngu, đầu năm nay mọi người đều nghèo, nếu như một đồ vật chỉ hào nhoáng ở bên ngoài hoặc là quá đắt tiền, nhân dân quần chúng sẽ không không chạy đi mua như ong vỡ tổ, mọi người đã tiếp nhận, chứng tỏ rằng giá cả như thế này có thể nằm trong phạm vi tiếp nhận và hưởng thụ của mọi người.

Quan trọng hơn là, sản phẩm và giá cả của bọn họ đều đã thông qua sự phê duyệt của lãnh đạo, tại sao bây giờ đổi lãnh đạo lại thành không được nữa?

Lúc trước Nguyễn Dao đã cảm thấy rất vô lý, mấy ngày nay qua đây ngoại trừ muốn biết rõ vì sao công xưởng không đủ thâm niên, cũng là muốn ép người đang đứng ở đằng sau giở trò bước ra.

Quả nhiên tất cả đều đang hướng về phía cô.

Hiểu rõ hết tất cả, trên mặt cô không hề biểu hiện ra vẻ kinh hoảng: “Đồng chí công an, tôi không quấy rối trật tự đơn vị , càng không theo tác phong chủ nghĩa tư bản, tôi bị oan.”

Đồng chí công an: “Có phải hay không thì sau khi cùng chúng tôi về Cục làm điều tra rồi nói.”

Nguyễn Dao không phản kháng, dắt xe đạp về Cục công an cùng các đồng chí công an.

Cô chỉ có một mình, lúc này mà phản kháng thì chỉ có kẻ ngốc mới làm vậy, huống chi vốn dĩ cô không sai, tại sao phải phản kháng?

Những người xung quanh vừa rồi bị dọa sợ đến nỗi không dám thở mạnh, đợi người vừa đi xa, lúc này mọi người mới bàn tán ầm ĩ.

“Trời ơi, người vừa rồi là đồng chí Nguyễn của công xã Thiết Nhân sao?”

“Không sai, chính là cô ấy, lúc trước tôi cảm thấy cô ấy sẽ phải chịu thiệt, chỉ là tôi không nghĩ tới lại nhanh như vậy.”

“Cây cao thì gặp gió lớn, đồng chí Nguyễn quá nổi tiếng rồi.”

Vừa hay hôm nay bí thư Lương của công xã bên cạnh đến Trấn Chính Phủ làm việc, vừa rồi lúc Cục công an dẫn Nguyễn Dao đi, ông ta bị dọa sợ đến mức chân nhũn cả ra, lúc này chậm rãi lấy lại tinh thần, vội vàng ngồi lên xe ngựa, chạy đến công xã Thiết Nhân.

Đến Cục công an.

Một công an nam và một công an nữ lập biên bản cho Nguyễn Dao, thái độ của bọn họ không thể nói là tốt mà cũng không thể nói là không tốt, chính là kiểu làm việc chung, chỉ có ghi chép cũng không đến nơi đến chốn, có người đến rồi.

“Vụ án kế tiếp này do tôi phụ trách, hai người đi ra ngoài đi.”

Lời này vừa nói ra, hai người công an đều ngơ ngác.

Vẻ mặt người đàn ông trẻ tuổi vừa bước vào không kiên nhẫn: “Đây là lời của Cục phó nói, hai người có điều gì không vừa lòng thì đi nói với Cục phó!”

Vẻ mặt hai người công an đều có chút khó coi, nhất là người công an nữ, đáy mắt lóe lên sự căm phẫn và bất mãn.

Người đàn ông trước mặt này tên là Lục Vĩ, tháng trước được điều từ thị trấn tới đây, vừa điều qua đây đã được bổ nhiệm làm đội phó hình sự, mặc dù chức vị không cao, nhưng bình thường không coi ai ra gì, đặc biệt là những trợ lý đợi bọn họ, động một tí là dùng giọng ra lệnh, khiến người khác cảm thấy rất khó chịu.

Có điều dù có khó chịu cũng chỉ có thể nín họng, ai bảo người ta có người chống lưng ở phía sau.

Đồng chí công an nữ trước khi đi ra còn dùng ánh mắt đồng cảm liếc nhìn Nguyễn Dao.

Nguyễn Dao vẫn luôn ngồi bất động, lúc này nhận được ánh mắt mà công an nữ truyền tới, đã biết là sắp xảy ra chuyện rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận