Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 231. Chất vấn 2

Chương 231. Chất vấn 2


Nếu ở những niên đại khác, Nguyễn Dao chắc chắn sẽ không chút do dự nói với ông ấy không có vấn đề gì, nhưng bây giờ cô cũng không dám đảm bảo.

Cô không biết năm tới Taratu sẽ như thế nào, cô ấy có bản lĩnh đến đâu đi nữa thì cũng chỉ là một giọt nước trong sóng lớn, cô ấy không thể ngăn cản cơn sóng dữ, càng không thể thay đổi lịch sử.

Rất bất lực mà nói, cô chỉ có thể tìm cách để bảo vệ bản thân và những người xung quanh cô, vì vậy trước khi năm sau đến, cô cũng không dám đi những bước quá lớn, để tránh về sau sẽ không xong.

Nguyễn Dao suy nghĩ một chút nói: "Vậy chờ sang năm tham gia Hội chợ Quảng Châu rồi tính tiếp."

Hội chợ Quảng Châu sẽ bắt đầu vào tháng 4 và tháng 6 năm sau, thập kỷ kia đã bắt đầu, lúc ấy kéo dài vài tháng, nếu không có vấn đề gì thì việc xây dựng nhà máy cũng chưa muộn, bây giờ tạm bợ chút.

Thư ký Trần là một người bảo thủ, nghe vậy đương nhiên sẽ không phản đối, ông tuần tra một lượt rồi trở về văn phòng.

Ông ấy vừa đi, lập tức Ôn Bảo Châu đã chạy đến, còn cầm một bưu kiện lớn trong tay.

"Nguyễn Dao, có bưu kiện của cô, là đồng chí Tần ở căn cứ dầu mỏ gửi tới."

Giọng của Ôn Bảo Châu oang oang ầm ĩ, ánh mắt mọi người lập tức đồng loạt tập trung trên người Nguyễn Dao.

Nguyễn Dao: "..."

Ôn Bảo Châu chạy tới, khuôn mặt bị cóng đến đỏ bừng: "Nguyễn Dao, đồng chí Tần gửi đồ cho cô, không biết là cái gì, một bưu kiện thật lớn."

Các công nhân nhìn như đang chuyên tâm làm việc, nhưng thực tế tai của ai cũng đều dựng lên cao.

Phó xưởng trưởng Nguyễn có người yêu?

Lại còn là cơ sở dầu mỏ, không biết là người như thế nào, phó xưởng trưởng Nguyễn vừa xinh đẹp lại có năng lực, người yêu của cô ấy hẳn là cũng rất ưu tú nhỉ?

Lúc này Nguyễn Dao cũng không đi được, nếu bình thường chắc chắn sau khi tan làm cô mới mở bưu kiện, nhưng bưu kiện hôm nay rất lớn, trong lòng cô rất tò mò.

Vì vậy, dưới sự xúi giục của Ôn Bảo Châu, cô mở gói hàng ra, bên trong đó có vải dầu lần trước cô gửi tới, sau khi mở vải dầu lộ ra một chiếc khăn quàng màu sắc tươi sáng.

Màu đỏ của chiếc khăn rất chuẩn, đỏ rực, sờ vào vừa mịn vừa mềm, vô cùng ấm áp, Nguyễn Dao nhìn một cái là thích ngay.

Màu sắc quần áo những năm này rất đơn điệu, chỉ có bốn màu xanh đậm, đen, trắng và xanh lá cây, những màu khác cho dù có thì cũng là xuất khẩu, người bình thường rất khó mua được.

Hơn nữa người bình thường cũng không dám mặc màu sắc quá tươi sáng, nhưng khăn quàng cổ thì lại không có vấn đề gì, đến mùa đông, khăn quàng cổ đủ màu sắc sẽ xuất hiện.

Vì vậy, dù chiếc khăn này có màu đỏ sậm thì cũng không quá nổi bật.

Nguyễn Dao lấy khăn quàng cổ ra, quấn quanh cổ vài vòng, tạo ra tạo hình đẹp mắt.

Hai mắt Ôn Bảo Châu lập tức sáng lên: "Nguyễn Dao, cô đeo khăn quàng cổ này thật sự rất đẹp, nhìn da của cô có vẻ trắng hơn."

Khăn lông cừu màu đỏ làm nổi bật đôi môi đỏ và hàm răng trắng của cô, làn da nõn nà như tuyết, tựa như mận đỏ ngạo nghễ đứng trong tuyết, đẹp không thể tả.

Nguyễn Dao không nhìn thấy dáng vẻ của mình, nhưng chiếc khăn này thật sự rất ấm và thoải mái. Gió lạnh thổi vào cổ cô suốt buổi sáng, lúc này giống như chui vào giường lò vào ngày mùa đông mưa tuyết vậy, thoải mái đến mức khiến người ta muốn thở dài.

"Phó xưởng trưởng Nguyễn, chiếc khăn này của cô đẹp quá, là người yêu cô tặng cho cô sao?" Có một nữ công nhân lớn tuổi đánh bạo hỏi.

Vừa mở miệng, giống như vừa mở hộp Pandora vậy, mọi người ồn ào trêu chọc.

"Chắc chắn là phải rồi, chỉ có người yêu mới gửi đồ đẹp như vậy."

"Phó xưởng trưởng Nguyễn, người yêu của cô trông như thế nào, có ảnh không cho chúng tôi xem với?"

"Xem ảnh cái gì, theo tôi thì nên cho người ta qua đây một chuyến, để mọi người nhìn xem có xứng với với phó xưởng trưởng Nguyễn hay không."

Tai Nguyễn Dao hơi nóng lên: "Mọi người đừng nói lung tung, không phải người yêu gửi cho tôi, tôi không có người yêu."

Có người gãi đúng chỗ ngứa nói: "Vậy là nam đồng chí đó đang theo đuổi cô, nếu không thì sao lại tặng khăn quàng cổ cho cô."

Trong đầu Nguyễn Dao hiện lên bộ dáng của Tần Lãng, tim đột nhiên đập thình thịch.

Cô cố gắng giả vờ bình tĩnh: "Được rồi, đừng nói chuyện nữa, chăm chỉ làm việc đi."

Trong lòng mọi người đều tò mò, nhưng nghe vậy thì tất cả quay trở lại nghiêm túc đan.

Nhà kho lại yên tĩnh.

Ôn Bảo Châu kéo tay áo cô nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra giữa cô và đồng chí Tần vậy? Vậy là anh ấy đang theo đuổi cô rồi, dù trước đây cô nói anh ấy là gối thêu hoa, nhưng dáng vẻ lần trước anh ấy cứu cô trông cực kỳ anh dũng, chứng tỏ anh ấy là một chiếc gối đẹp lại dễ sử dụng, cô có muốn cân nhắc một chút không."

Gối đẹp và dễ sử dụng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận