Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 369. Thật là nhớ cô 2

Chương 369. Thật là nhớ cô 2


Nguyễn Dao mỉm cười nói: “Sẽ có, các cô đều là cô gái hết sức ưu tú, chẳng qua sau này các cô chọn người yêu, nhất định phải mở to hai mắt nhìn rõ ràng, tuyệt đối đừng tùy tiện tìm một người để kết hôn, cũng đừng bị mấy lời ngon tiếng ngọt lừa gạt cho mê mụi mất phương hướng."

Khương Anh không ngờ Nguyễn Dao lại nguyện ý chia sẻ kinh nghiệm tình cảm của mình, vội vàng nhân cơ hội hỏi: "Vậy tuýp đàn ông như thế nào mới đáng giá gửi gắm cả đời?"

Nguyễn Dao suy nghĩ một chút nói: “Đầu tiên tính cách tính tình phải tốt, đàn ông mà động một chút đánh phụ nữ thích lật bàn là không được, ngoài ra phải đối xử tốt với cô, chuyện này không phải chỉ dùng miệng nói là muốn tốt cho cô, mà còn phải thật lòng thật ý đối tốt với cô, xem thử khi làm việc có quan tâm đến cô đầu tiên hay không, hai người ở bên nhau có giúp cô làm việc, hoặc tặng quà cho cô không, chúng ta không phải tham một ít đồ của đàn ông, nhưng ngay cả một ít đồ ấy cũng không muốn tặng cho cô, vậy còn nói gì mà đối tốt với cô chứ? Là dựa vào miệng nói sao?"

Lời này của Nguyễn Dao làm cho hai người Khương Anh và Tiểu Mai mở rộng tầm mắt, cho tới bây giờ không ai nói như vậy với các cô cả.

Cha mẹ của các cô, còn có họ hàng, bạn tốt của các cô đều là muốn các cô tìm một người đàng hoàng gả đi, có tiền hay không không quan trọng, chỉ cần đàng hoàng chăm sóc gia đình là được, cũng không biết tại sao, các cô cảm thấy lời Nguyễn Dao nói càng đúng.

Chưa cần nói đến chuyện kỹ sư Lãng đẹp trai đa tài, chỉ với chuyện anh rất tốt với Nguyễn Dao, mọi người ở căn cứ đều biết, có người đàn ông nào còn chưa kết hôn đã ngày ngày làm đồ ăn khuya kiêm làm việc nhà cho người yêu của mình không?

Đừng nói đến chưa kết hôn, ngay cả những đàn ông đã kết hôn cũng không làm được, công việc của đàn ông trong căn cứ rất mệt mỏi, nhưng công việc của phụ nữ trong căn cứ càng mệt mỏi hơn, ngoài xuống ruộng làm việc, họ còn phải nấu cơm, làm việc nhà chăm sóc con cái, có một ít người còn phải đến công xưởng làm việc, tóm lại trong nhà ngoài nhà đều do phụ nữ bận rộn chăm sóc.

Trên cơ bản đàn ông trong căn cứ rất ít giúp đỡ làm việc nhà, chứ đừng nói đến chuyện chăm sóc con cái, cứ như con cái là do một mình phụ nữ sinh vậy.

Cho nên bọn họ rất muốn tìm một người đàn ông ba tốt như kỹ sư Lãng vậy, Nguyễn Dao là người từng trải, khẳng định lời của cô càng có đạo lý hơn.

Khương Anh lại hỏi mấy vấn đề, ngay cả người không nói nhiều như Tiểu Mai cũng không nhịn được hỏi thêm vài câu, ba người thì thầm nói chuyện phiếm đến hơn nửa đêm mới không chịu được nữa mà đi ngủ.

Tối hôm đó Nguyễn Dao nằm mơ thấy Tần Lãng, ở trong mơ, cô đồng ý để Tần Lãng trở thành chính thức, Tần Lãng kích động một cái, nắm eo cô đè cô lên tường hôn dữ dội.

Tối hôm đó Tần Lãng cũng nằm mơ thấy Nguyễn Dao, chẳng qua là không lãng mạng giống như Nguyễn Dao, anh mơ thấy Nguyễn Dao xảy ra chuyện!

Ở trong mơ, anh thấy Nguyễn Dao bị người ta đẩy xuống vực sâu, anh chạy đến muốn cứu cô, nhưng làm thế nào cũng không thể chạy đến bên cạnh cô, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bị người đẩy xuống vực sâu.

"A!"

Tần Lãng giật mình tỉnh lại, lúc này mới phát hiện mình gặp ác mộng.

Mặc dù là ác mộng, nhưng mộng này lại quá chân thật, lúc này cái loại cảm giác tuyệt vọng sợ hãi đó vẫn luôn quanh quẩn trong lòng không biến mất được.

Anh lau mồ hôi trên trán, ngồi một chút rồi nhảy từ trên giường xuống, sau đó mặc áo sơ mi dài tay và áo khoác, tùy tiện rửa mặt một chút trực tiếp đi đến nhà thường vụ Dương.

Vào lúc này trời vừa mới tờ mờ sáng, thật nhiều người còn đang nấu cơm sáng, vợ thường vụ Dương thấy Tần Lãng đi đến, cười nói.

"Kỹ sư Lãng, sao cậu đến sớm như vậy? Ăn cơm chưa?"

Tần Lãng lắc đầu: “Còn chưa ăn ạ, cháu có chuyện muốn tìm thường vụ Dương."

"Lão Dương ơi, kỹ sư Lãng đến tìm ông này." Vợ thường vụ Dương đi vào phòng kêu một tiếng, vừa quay đầu nói với Tần Lãng, "Tôi đang làm bữa sáng, đợi một lát ở lại ăn cùng nhé."

Tần Lãng nói tiếng cảm ơn: "Không cần đâu ạ, cháu nói xong với thường vụ Dương là đi ngay ạ."

Miệng thường vụ Dương đang cắm một cây bàn chải đánh răng, đi ra từ trong phòng: "Kỹ sư Lãng, tại sao cậu lại đến đây? Là có chuyện gì sao?"

Tần Lãng: "Lần trước thường vụ Dương nói để cho chúng tôi đến đại học Dương Thành học bổ túc một hai tháng, tôi có thể đẩy việc học bổ túc lên trước được không?"

Thường vụ Dương dừng lại một chút: "Tại sao phải đi trước thời hạn? Cậu có nguyên nhân gì sao?"

Tần Lãng gật đầu: “Trong nhà tôi xảy ra chút chuyện."

Thường vụ Dương phun bọt từ trong miệng ra: “Trong nhà cậu xảy ra chuyện? Nghiêm trọng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận