Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 127. Tôi đã biết bí mật của cô 4

Chương 127. Tôi đã biết bí mật của cô 4


Qua vài ngày, bài báo của Liên Đoàn Phụ Nữ công xã rốt cuộc cũng được đăng lên.

Thư ký Trần nhìn tên của công xã Thiết Nhân lại xuất hiện trên báo, cười đến thấy răng không thấy mắt: "Thanh niên tri thức Nguyễn là một nhân tài."

Phải biết rằng trước đây không tra được tên của công xã Thiết Nhân ở bên ngoài, nhưng từ sau khi Nguyễn Dao đến công xã, trong thời gian chưa đến hai tháng công xã đã được lên báo hai lần.

Hai lần đấy!

Mấy lão gia hỏa ở công xã khác nhìn thấy, không biết sẽ hâm mộ ông bao nhiêu.

Chủ nhiệm Hồ gật đầu: "Thanh niên tri thức Nguyễn đúng là một đồng chí có năng lực, vị trí người tích cực của năm nay tôi muốn trao cho cô ấy."

Liên Đoàn Phụ Nữ công xã ngoại trừ Chu Tú Hồng đến từ đội sản xuất Tây Câu, còn có ba trợ lý khác, trong đó một người là cháu của vợ thư ký Trần, năm vừa rồi lúc bình xét, đều sẽ ưu tiên cân nhắc cho đối phương.

Đương nhiên cô ta không phải là làm càn hay dùng việc này để nịnh bợ thư ký Trần, mà là trước kia trình độ năng lực của các trợ lý tương đương, không xảy ra sai lầm gì cũng không có chỗ nào xuất sắc, cho ai cũng như nhau, vậy đương nhiên sẽ ưu tiên cho thân thích của thư ký Trần.

Nhưng bây giờ không giống như trước, Nguyễn Dao rất xuất sắc, như hạc trong bầy gà.

Vị trí này nếu không dành cho cô thì thật sự không thể nào nói nổi.

Thư ký Trần cũng không phải người hồ đồ: "Đây là điều nên làm, nhưng mà theo tôi, tới cuối năm tốt nhất là đề bạt người đến công xã."

Nhân tài xuất sắc như vậy đặt ở đội sản xuất thật sự có chút đại tài tiểu dụng, trước kia thanh niên tri thức Nguyễn đề xuất muốn bắt đầu từ cơ sở ở đội sản xuất, làm đến cuối năm cũng được rồi.

Chủ nhiệm Hồ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Lúc hai người nói chuyện này, Nguyễn Dao vừa khéo đánh xe ngựa từ đội sản xuất đến.

Trong khoảng thời gian này cô ở đội sản xuất, đi lại giữa công xã và Trấn Chính Phủ lúc ba giờ, vì giao thông không thuận tiện, không thể không nhờ công xã hoặc đội sản xuất sắp xếp người đến đón.

Cho nên Nguyễn Dao nhân cơ hội học tập mấy người bác Chung làm thế nào để đánh xe ngựa, có thể ở phương diện này cô có chút thiên phí, học bảy tám ngày đã có thể đánh xe ngựa thật ổn định.

Năm đó Nguyễn Hưng Quốc học đánh xe ngựa phải mất vài tháng, thấy Nguyễn Dao học được nhanh như vậy, nhất thời kinh ngạc đến mức không khép miệng được.

Thấy Nguyễn Dao đến đây, thư ký Trần vội vàng đón cô đến đây xem báo.

Nguyễn Dao cười nói: "Tôi ở Trấn Chính Phủ đã xem qua. mọi người bình luận rất tốt đối với hoạt động của công xã chúng ta, tôi thấy thư ký Trần và chủ nhiệm Hồ đúng là những người lãnh đạo sáng suốt, cho dù là Liên Đoàn Phụ Nữ hay công xã đều phát triển ngày càng tốt."

Văn phòng rất nhanh đã truyền ra tiếng cười vang như sấm của thư ký Trần.

Nếu lúc này có người vào, còn có thể nhìn thấy trên mặt chủ nhiệm Hồ đã cười thành một đóa hoa.

Vẻ mặt chủ nhiệm Hồ tươi cười: "Hoạt động lần này công lao lớn nhất hẳn là của thanh niên tri thức Nguyễn, trở về bộ phận nhất định sẽ khen thưởng thật hậu cho cô."

Nguyễn Dao vội vàng xua tay: "Khen thưởng thì không cần, tuy rằng chủ ý là tôi nói ra, nhưng thành quả lao động là mọi người cùng nhau phấn đấu, tôi cũng không thể một mình chiếm hết công lao, nhưng mà thật ra tôi cũng có chuyện muốn nói với chủ nhiệm Hồ."

"Chuyện gì?"

"Liên Đoàn Phụ Nữ của đội sản xuất hiện giờ cũng chỉ có một mình tôi, khi tôi ra ngoài, phụ nữ và trẻ em ở đội sản xuất nếu gặp khó khăn muốn tìm người lại không tìm thấy, cho nên tôi muốn tuyển một trợ lý, bình thường lúc bận không đến được, cô ấy có thể giúp tôi."

Nguyễn Dao cười đưa ra yêu cầu của chính mình, lúc trước cô đã muốn thành lập đội quân tóc dài của chính mình, bây giờ thời cơ vừa đúng lúc.

Nhưng mà cơm phải ăn từng ngụm, nếu quá đà thì sẽ không hay, cho nên cô chỉ đưa ra đề xuất tuyển một trợ lý.

Chủ nhiệm Hồ dường như không chút suy nghĩ liền đồng ý: "Cô nói rất đúng, hiện tại cô bận như vậy, nên tuyển một trợ lý đến giúp cô, trong lòng cô đã chọn sẵn ai chưa?"

Nguyễn Dao gật đầu: "Tôi muốn chọn trong số các thanh niên tri thức."

Chủ nhiệm Hồ không có ý kiến gì: "Vậy cô quyết định là được."

Khóe môi Nguyễn Dao cong lên.

Đội quân tóc dài bước đầu thành hình.

Chuyện lên báo có người còn hưng phấn hơn cả thư ký Trần, chính là Triệu Hương Lan.

Lần trước sau khi người ở toà soạn đến, bà ta mỗi ngày đều đến văn phòng đội sản xuất xem tin đã được đăng chưa, còn dặn dò con trai đến lúc đó nhất định phải mua về cho bà ta một tờ báo.

Bây giờ báo rốt cuộc đã được đăng, bà ta cầm tờ báo đi huyên thuyên khắp nơi trong đội sản xuất.

"Ôi trời ơi, tôi làm rạng rỡ tổ tông rồi, tôi được lên báo rồi!"

"Mấy người có thấy không? Trên báo viết đồng chí Triệu, đồng chí Triệu này chính là tôi!"

"Ôi, trở về tôi phải dán tờ báo này lên mới được, về sau làm bảo vật gia truyền truyền lại sau này."

Mọi người: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận