Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 97. Liêu muội 1

Chương 97. Liêu muội 1


Lâu Tuấn Lỗi ở trong nhà trọ hắt hơi thật lớn: “Tôi cảm thấy có người đang nói xấu tôi.”

Dì Châu vỗ đùi: “Tôi đã nói cậu ta xấu hổ mà, cậu ta còn không thừa nhận, người muốn tìm người yêu thì xấu hổ cái gì. Tiểu Lâu thích kiểu con gái nào, cậu nói với tôi để tôi xem tôi có tìm được người thích hợp không.”

Môi mỏng của Tần Lãng nhếch lên: “Yêu cầu của kỹ sư Lâu rất đơn giản, cậu ta nói chỉ cần là nữ, còn sống là được.”

Dì Châu cười tươi như hoa: “Đồng chí tiểu Lâu thật sự không kén chọn, không kén chọn là tốt, như vậy mới dễ dàng cưới được vợ. Chỗ tôi có một tá danh sách, tôi liền đi tìm cho cậu ta xem.”

Dì Châu nhanh nhẹn quay người trở về nhà tìm danh sách, khóe môi Tần Lãng khẽ nhếch lên, chân dài nước vào nhà trọ.

Năm phút sau, anh rời khỏi tòa nhà trọ với túi du lịch của mình.

Anh vừa mới đi ra ngoài không xa, trong ký túc xá liền truyền đến một tiếng gào thét ——

“Tần Lãng, cậu là tên khốn kiếp, còn hãm hại tôi nữa, cậu không xong với tôi đâu!”

Ngoài cửa sổ chim sẻ ríu rít kêu lên không ngừng, những cây xanh được trồng vào khoảng thời gian trước đã sống, mầm rau dầm xanh nhạt ở dưới ánh mặt trời vàng chói nhẹ nhàng lay động thân cây.

Nguyễn Dao đặt miến vào trong nồi, tiếp theo dùng gừng dấm hành, dầu ớt đỏ tương đậu, cả muối làm thành gia vị, không có thịt heo cũng không sao, thả vào một ít rau xanh là được.

Chờ rau xanh và miến cùng chín thì vớt lên, rắc củ cải hương cay lên cùng với đậu đũa chua, một bát mì chua cay không quá chính tông đã làm xong.

Miến là chủ nhiệm Hồ đưa cho cô, nhà bà dùng khoai lang làm không ít miến, ngày đó khi chủ nhiệm Hồ rời khỏi Công Xã đã đưa cho cô một nắm.

Nguyễn dao đựng một chén lớn bưng đến bàn đá ở một góc trong sân, sau đó ngồi xuống sùn sụt hút sợi mì.

Hương vị ngon miệng của mì chua cay tê lưỡi, chua mà không ngán, một bát mì vào buổi sáng sớm thật sự rất ngon miệng.

Nguyễn Dao ăn đến khuôn mặt đỏ bừng, dưới ánh mặt trời giống như vừa mới biến thành trái đào mật chín, kiều diễm trắng nõn, xinh đẹp đến mức khiến cho người khác không thể rời mắt nổi.

Thẩm Văn Thiến từ trong nhà đi tới, khi nhìn thấy Nguyễn Dao như vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Cho dù cô ta không muốn thừa nhận cũng vô dụng, Nguyễn Dao mỗi ngày càng trở nên ưu tú hơn, cô giống như thay da đổi thịt, gần như không nhìn thấy bóng dáng trước kia ở trên người cô.

Mặc dù trong nội tâm Thẩm Văn Thiến vẫn cảm thấy tất cả phụ nữ trên đời này đều không xứng với anh trai mình, cơ mà nếu như Nguyễn Dao có thể giữ được sự ưu tú của hiện tại, vậy có thể miễn cưỡng xứng đôi với anh trai của cô.

Hôm trước cô ta nhận được thư trả lời của anh trai mình, dặn cô ta không được dở thói trẻ con ầm ĩ, còn bảo cô ta học tập người ưu tú như Nguyễn Dao, khi đó Thẩm Văn Thiến hận không thể xé nát lá thư, có điều tức giận thì tức giận, cô ta biết anh trai cũng vì muốn tốt cho cô.

Nghĩ đến chuyện này, Thẩm Văn Thiến cất bước đi tới.

"Này, anh trai tôi gửi thư cho tôi.”

Đôi mắt hạnh của Nguyễn Dao nhếch lên: "Thế thì liên quan gì tới tôi?"

Thẩm Văn Thiến bị nghẹn một phát, thiếu chút nữa thở không ra hơi: "Làm sao lại không liên quan tới cô? Không phải trước kia cô rất thích anh trai tôi sao, chẳng lẽ cô không muốn biết anh trai tôi nói gì ở trong thư à?"

Thẩm Hàn Xuyên đúng là một viên đạn nổ đúng giờ, vấn đề này vẫn nên giải quyết sớm một chút.

Nguyễn Dao ăn hết một miếng mì chua cay cuối cùng, móc ra khăn lau miệng mới nói: "Có một chuyện tôi cảm thấy cần thiết phải làm rõ một chút, tại sao cô cảm thấy tôi thích anh trai cô thế?"

"Là chính cô tự nói."

Lông mày Nguyễn Dao khẽ nhướn lên: "Cô cẩn thận nghĩ lại, nghĩ kỹ một chút, thực sự là tôi tự nói tôi thích anh trai cô như vậy sao?"

Thật ra nguyên chủ thích Thẩm Hàn Xuyên, nhưng bản tính cô rất thẹn thùng, hơn nữa tự mình thấy tự ti, cô cảm thấy bản thân không xứng với Thẩm Hàn Xuyên, cho nên lời nói như thích kia tuyệt đối không có khả năng nói ra miệng.

Có điều thích cũng giống như ho khan, chắc chắn không giấu được, cho nên mới bị Thẩm Văn Thiến phát hiện ra.

Thẩm Văn Thiến cau mày: "Cô chưa từng nói, nhưng mỗi lần cô nhìn thấy anh trai tôi thì mặt đỏ tim run, cô còn cố ý lấy lòng tôi, chẳng lẽ không phải muốn làm chị dâu tôi sao?"

Khóe môi Nguyễn Dao nhếch lên cười một tiếng: "Cô bé ngốc, tôi mặt đỏ tim đập không phải bởi vì anh trai cô, cũng không phải vì tôi muốn làm chị dâu của cô, mà là bởi vì —— cô."

Âm cuối kéo dài mang theo hương vị câu người, tựa như một sợi lông vũ đang cào nhẹ vào trái tim người khác.

"Bởi vì… tôi?"

Thẩm Văn Thiến đối diện với ánh nhìn chằm chằm của Nguyễn Dao, không biết tại sao bỗng dưng gương mặt có chút nóng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận