Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 245. Không nói nên lời 2

Chương 245. Không nói nên lời 2


Không biết có phải là cô nhạy cảm không, bắt đầu từ đêm giao thừa hôm qua tâm trạng của Tần Lãng luôn không vui.

Giống như tối hôm qua nếu như anh không muốn uống rượu, cô tin tưởng không ai có thể rót rượu cho anh, nhưng anh lại không từ chối người đến rót, gắng gượng làm bản thân uống say, sau đó lại thuận lý thành chương không đón giao thừa với mọi người.

Chẳng qua hình như người nhà họ Cố cũng đã quen rồi, một đứa người ngoài như cô đương nhiên cũng không nên lắm mồm, vào lúc này cô tìm được Tần Lãng ở sân thượng tầng hai.

Ngón tay thon dài trắng nõn của anh đặt trên lan can, trên tay còn kẹp một điếu thuốc.

Hình như anh đang ngắm phong cảnh đến mức say mê, hoặc là đang suy nghĩ chuyện gì đó, tóm lại không nhận ra cô đến.

Nguyễn Dao có hơi hoảng hốt.

Mặc dù thời gian hai người gặp nhau không nhiều, cô chưa từng không thấy anh hút thuốc, trên người cũng không có mùi thuốc lá, cho nên từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ anh biết hút thuốc.

Tần Lãng không nhìn về phía phương xa nữa, sau đó liền chú ý đến Nguyễn Dao đứng sau lưng: “Tại sao cô lại đến đây?”

Vừa nói anh vừa xoay người lại, cặp mắt hoa đào trở nên vô cùng thâm thúy.

Ánh mặt trời ấm áp của mùa đông chiếu lên người anh, sợi tóc mềm mại rũ xuống trán bị nhuộm thành màu vàng, vừa vặn che đi lông mày sắc bén, làm cho đường cong trên mặt anh càng thêm nhu hòa và u buồn.

Nguyễn Dao xua xua làn khói mù trước mặt: “Bây giờ tôi muốn đi mua đồng hồ đeo tay, phiếu lúc trước anh nói có thể cho tôi không?”

Tần Lãng ấn tắt điếu thuốc, tự nhiên nói: “Đúng lúc tôi cũng muốn mua ít đồ, tôi đi với cô.”

Nguyễn Dao cũng không suy nghĩ nhiều: “Không nghĩ đến anh cũng hút thuốc?”

Tần Lãng bước dài đi vào nhà, cầm áo khoác trên ghế salon, lạnh nhạt nói: “Thỉnh thoảng hút mấy điếu thôi.”

Tiếp đó hai người một trước một sau rời nhà họ Cố.

Nguyễn Dao cũng không nói mình đi ra ngoài mua đồ với Tần Lãng cho giáo sư Cố biết, bây giờ mọi người cũng đã xem bọn họ thành một đôi, nếu biết bọn họ đi ra ngoài mua đồ với nhau, khẳng định càng không giải thích rõ ràng được.

Chẳng qua đi tới cửa đại viện, Nguyễn Dao sững sờ: “Chúng ta phải đi bộ sao? Xe Jeep đâu?”

Giọng nói của Tần Lãng có chút miễn cưỡng: “Xe Jeep không phải của tôi, sáng sớm chú ba đã lái xe ra ngoài rồi.”

Nghe vậy, Nguyễn Dao không thể làm gì khác hơn là cam chịu số phận: “Vậy đi thôi, anh đi trước, tôi đi theo sau anh.”

Tần Lãng lập tức bật cười, cặp mặt đào hoa liếc nhìn cô: “Trái lại cô rất thông minh, để tôi đi trước chắn gió cho cô.”

Nguyễn Dao có lý chẳng sợ nói: “Giáo sư Cố nói, những đàn ông cao to nên dùng làm việc nặng.”

Tần Lãng nhướng mày, xoay người đi về phía trước: “Đi theo cho đàng hoàng.”

Nguyễn Dao ngoan ngoãn đi theo, mùa đông ở phương Bắc rét lạnh vô cùng, gió quất vào mặt đặc biệt đau, có Tần Lãng cản phía trước , cô cảm thấy trên mặt dễ chịu hơn.

Đôi chân dài của anh dẫm trên tuyết đọng, phát ra tiếng chi nha chi nha, Nguyễn Dao lười biếng, cũng đạp lên dấu chân của anh ở phía trước, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều sức lực. Phía sau hai người để lại một hàng dấu chân, trên dấu chân to có dấu chân nhỏ.

Gió lạnh thổi bay tóc Tần Lãng, anh hơi nghiêng đầu, nhìn dấu chân sát nhau trên tuyết đọng của hai người, mỉm cười nhẹ.

Chuyện xảy ra tối hôm qua trong phòng anh là ý muốn nhất thời, hay là mưu đồ đã lâu của cô?

Chẳng qua bình thường thấy cô giống như một cô gái nghiêm túc, tại sao lại vỗ mông anh... Đây chính là hành động đùa giỡn dê xồm.

Tối hôm qua cô giống như một nữ dê xồm, nhưng vào lúc này lại giống như một đứa trẻ, vui vẻ đạp lên dấu chân của anh.

Rốt cuộc đâu mới thật sự là cô?

Tataru vào mùa đông có thêm mấy phần bát ngát và mênh mông hơn ở thủ đô, cây cối bên đường đã sớm rụng sạch lá, trơ trụi, bên tai là tiếng gió lạnh gào thét, Nguyễn Dao đi sau lưng anh, tự tạo thành một nơi nhỏ bé ấm áp của riêng mình.

Hai người cũng không nói chuyện, chăm chú đi bộ, ngay khi Nguyễn Dao cho rằng bọn họ sẽ yên lặng đi đến cửa hàng bách hóa tổng hợp, trước mặt đột nhiên vang lên một giọng nói lười biếng---

“Tối hôm qua sau khi cô vào phòng tôi không lâu lắm thì tôi đã tỉnh lại rồi.”

Sấm sét giữa trời quang.

Ngũ lôi đánh xuống.

Không nói nên lời.

Nguyễn Dao cảm giác trên đầu mình có sấm sét nổ tung, dưới chân trẹo một cái, cả người té quỵ xuống đất.

Tần Lãng xoay người lại nhìn cô, nhướng mày nói: “Cô đây là dập đầu nhận sai với tôi sao?”

Mặt Nguyễn Dao nhanh chóng đỏ lên, giả bộ bình tĩnh bò dậy: “Tại sao tôi phải dập đầu nhận sai với anh, tôi cũng không làm gì sai.”

Cô ngẩng đầu, cố gắng không để anh nhìn ra mình đang chột dạ.

Tim đập thình thịch thình thịch.jpg
Bạn cần đăng nhập để bình luận