Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 278. Đàn ông không chó sao theo đuổi được vợ? 3

Chương 278. Đàn ông không chó sao theo đuổi được vợ? 3


Đúng là Nguyễn Dao có thể nghĩ cách khác, nhưng vấn đề ở chỗ tình hình chính trị đang quá rối ren, cho nên nếu căn cứ dầu mỏ không mời cô qua thì một hai năm nữa cô cũng sẽ không mở công xưởng lại.

Kiếm tiền rất thoải mái, vì quốc gia đóng góp một viên gạch cũng là mong muốn của cô, nhưng bảo toàn tính mạng quan trọng hơn.

Đội trưởng Hồ thấy cô đã quyết tâm, khóe mắt chua xót: “Vậy được, đi đi, sau này nếu không làm tiếp được ở căn cứ, nếu cô muốn trở về, đội sản xuất chúng tôi lúc nào cũng chào đón.”

Sau khi được bên đội trưởng Hồ phê chuẩn, Giang Xuân Hoa lái xe đưa Nguyễn Dao đến công xã.

Bí thư Trần nghe cô nói muốn đến căn cứ dầu mỏ thì khiếp sợ không khác những xã viên trước là bao, mắt và miệng đều mở lớn.

“Thanh niên tri thức Nguyễn, cô thật sự muốn đi sao?”

Ông không muốn mở công xưởng, nhưng công xã còn có chức vị khác, chờ sóng gió này đi qua, ông còn muốn điều thanh niên tri thức Nguyễn đến công xã làm việc.

Nguyễn Dao gật đầu: “Tôi đã suy nghĩ kĩ càng, tôi càng muốn mở công xưởng hơn là làm cán bộ, trong khoảng thời gian này rất cảm ơn bí thư Trần và những đồng nghiệp ở công xã đã giúp đỡ, có thể gặp được Bá Nhạc như bí thư Trần ngài là may mắn của tôi.”

Bí thư Trần bị nói đến mức thiếu chút nữa chảy nước mắt, trên mặt là sự phân vân và giãy dụa.

Ông vô cùng muốn giữ nhân tài như Nguyễn Dao lại, nhưng ông thực sự không muốn mở lại công xưởng, nói ông nhát gan cũng được, nói ông không đảm đương nổi cũng không sao, ông thật sự bị dọa sợ rồi.

Trên ông còn có già, dưới còn có trẻ, nếu ông có chuyện gì thì một nhà lớn nhỏ cũng sẽ đi theo ông hết.

Cuối cùng không còn cách nào khác, bí thư Trần vẫn ký trên giấy phê duyệt.

Đội trưởng Hồ và bí thư Trần là đàn ông, không thể tùy tiện khóc, nhưng chủ nhiệm Hồ lại không băn khoăn về chuyện này, bà ôm lấy Nguyễn Dao khóc lóc thảm thiết.

“Thanh niên tri thức Nguyễn cô đừng đi, công xã của chúng ta cũng có Liên đoàn Phụ nữ, trước kia tôi đã muốn bồi dưỡng cô thành người nối nghiệp, về sau bị bí thư Trần lấy mất, tôi tính để cô nghỉ ngơi mấy ngày, đợi chuyện sóng gió qua đi sẽ tự mình qua đội sản xuất mời cô, không ngờ mới có mấy ngày cô lại bị người khác cướp mất!”

Một chữ “lại” không những bày tỏ được sự chua xót không cam lòng của chủ nhiệm Hồ mà còn cho thấy Nguyễn Dao đắt giá thế nào.

Ban nãy trước mặt đội trưởng Hồ và bí thư Trần còn đỡ, bây giờ thấy chủ nhiệm Hồ dùng nước mắt để tấn công, Giang Xuân Hoa không khỏi có chút lo lắng, bà ấy lo lắng nhìn Nguyễn Dao.

Nguyễn Dao thấy chủ nhiệm Hồ khóc mà mũi cũng ê ẩm theo, cô thật sự cảm thấy vận mệnh mình không tệ, dù là đội trưởng Hồ, bí thư Trần hay chủ nhiệm Hồ, còn có chủ nhiệm Thái và bí thư Tống đã bị điều đi của trấn chính phủ, bọn họ đều là những lãnh đạo tốt toàn tâm toàn ý vì dân phục vụ.

Cô an ủi chủ nhiệm Hồ một lúc lâu, chủ nhiệm Hồ lưu luyến không rời buông tay cô ra: “Sau này nếu làm ở bên căn cứ không được vui thì quay về, công xã vĩnh viễn là nhà của cô.”

Mắt Nguyễn Dao đỏ lên: “Được, sau này rảnh tôi sẽ về gặp mọi người.”

Trước khi đi bí thư Trần gọi Nguyễn Dao lại: “Công xưởng đồ thủ công mỹ nghệ đan bằng liễu là tâm huyết của cô, bỏ đi như vậy quá lãng phí, cô lấy hàng mẫu ở kho đi đi.”

Nguyễn Dao ngẩn người: “Bí thư Trần không để ý sao?”

Đúng là trong lòng cô cảm thấy đáng tiếc, nhưng những thứ đó cô đều làm ra ở công xã nên cô không tiện nói muốn mang đi.

Bí thư Trần xua tay: “Có gì mà để ý hay không chứ, dù công nhân công xưởng biết cũng sẽ không để ý.”

Mặc dù hàng mẫu do công nhân làm ra nhưng những thiết kế đó đều toàn bộ do mình Nguyễn Dao nghĩ ra, người làm thủ công mỹ nghệ chỗ nào cũng có, nhưng những ý tưởng và thiết kế thì không phải ai cũng có thể nghĩ ra được.

“Cảm ơn bí thư Trần, cảm ơn mọi người.”

Nguyễn Dao thấy bí thư Trần thật sự không để ý đến chuyện này thì nhận lấy hàng mẫu đã được mang đến.

Cô còn muốn tham gia hội chợ, nếu như lại một lần nữa làm hàng mẫu thì chắc chắn không kịp, hiện tại đã có hàng mẫu có lẽ còn có thể tranh thủ được.

Từ đội sản xuất đến công xã, Giang Xuân Hoa tận mắt chứng kiến Nguyễn Dao được chào đón nhiều như thế nào, cũng tận mắt chứng kiến được tài ăn nói của Nguyễn Dao.

Thật sự còn ngọt hơn cả bôi mật.

Khó trách ngay cả kỹ sư Lãng cũng muốn quỳ dưới gấu váy của cô, quả nhiên là cô gái không bình thường.

Ra khỏi công xã, Giang Xuân Hoa lại lái xe đưa cô đến trấn chính phủ.

Lâm Diệu bị giam giữ phối hợp điều tra, trấn chính phủ tạm thời không có bí thư, nhưng vẫn còn trưởng trấn và các lãnh đạo khác, thực ra thủ tục rời khỏi Taratu không khó, chỉ cần căn cứ đồng ý tiếp nhận là được rồi.

Lần này Giang Xuân Hoa đến có mang theo văn kiện của căn cứ, văn kiện nói rõ đồng ý tiếp nhận thanh niên tri thức Nguyễn Dao, trấn chính phủ cũng chỉ có thể thả người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận