Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 375. Thật là nhớ cô 8

Chương 375. Thật là nhớ cô 8


Thái độ tiếp đãi mọi người của nhân viên phục vụ rất là tốt, bởi vì công xưởng có thể tham gia hội chợ Quảng Châu đều là công xưởng có chân tài thực học, những công xưởng này sẽ đại biểu cho quốc gia làm ăn với nước ngoài, giúp quốc gia kiếm ngoại tệ, cho nên thái độ của nhân viên làm việc đều hết sức thân thiện.

Sau khi nhân viên làm việc xác nhận tài liệu của công xưởng, trực tiếp cầm ra một tờ đơn để đám người Nguyễn Dao điền vào, chủ yếu viết tên sản phẩm mà bọn họ mang đến, nhân viên tới tham gia triển lãm, chờ viết xong, lại giao giấy chứng nhận ra vào triển lãm cho bọn họ, sau đó mới nói một vài chuyện cần chú ý trong triển lãm cho bọn họ.

Toàn bộ thời gian triển lãm chia làm ba đợt, sản phẩm mà công xưởng Nguyễn Dao mang đến tham gia triển lãm chính là đồ thủ công mỹ nghề, ở đợt thứ hai, là từ ngày 23 đến ngày 27 tháng 10, thời gian năm ngày.

“Sau khi kết thúc đợt thứ nhất, phòng triển lãm sẽ đóng cửa một ngày, ngày hôm sau mọi người có thể mang sản phẩm của mình đến bày biện ở hội trường, lần này vị trí triển lãm của mọi người là số ba khu A, vị trí rất tốt, thuộc về vị trí có lượng khách đi lại rất nhiều, mọi người phải nắm bắt tốt cơ hội này, cố gắng làm vẻ vang nước nhà!”

Đám người Nguyễn Dao nghe vậy thì liên tục đồng ý, sau khi thấy vị trí triển lãm thì đều nhướng mày vui vẻ.

Chờ ra khỏi phòng làm việc, Khương Anh không nhịn được mà vui mừng nói: “Không ngờ vận may chúng ta lại tốt như vậy, lần đầu tiên tham gia đã rút được vị trí tốt như thế."

Những người khác cũng liên tục phụ họa, trên mặt đều là vẻ vui sướng.

Vị trí tốt, lượng khách nhiều, có nghĩa là có thể nhận được tương đối nhiều đơn hàng, mặc kệ là thiết kế hay chất lượng thì sản phẩm của công xưởng đều vô cùng tốt, các cô cũng rất có lòng tin, bây giờ lại có vị trí tốt như vậy, đúng là như hổ mọc thêm cánh, sao không làm cho mọi người vui vẻ được.

Nguyễn Dao cũng không nhịn được mỉm cười, lúc này vị trí này không phải dùng tiền mua được, mà do bộ thương vụ mà trung tâm mậu dịch bàn bạc rồi quyết định, cho nên bọn có thể thể rút được vị trí tốt như vậy, đúng là vận may rất tốt.

Đoàn người lại dạo một vòng ở bên ngoài, sau đó ở bên ngoài ăn cơm rồi mới trở về nhà khách.

Lúc đầu Nguyễn Dao muốn trở về sớm một chút để tắm rồi đi ngủ, nhưng chân trước vừa mới đến nhà khách, sau đó đã có người gọi cô từ phía sau.

"Nguyễn Dao, chị tới đây cho tôi!"

Giọng điệu mang theo sự ra lệnh giống như đứng trên cao nhìn xuống, hết sức không khách khí, quan trọng nhất là giọng nói này rất quen thuộc.

Nguyễn Dao ngạc nhiên quay đầu lại, sau đó thấy Nguyễn Thanh Thanh đứng chống nạnh cách cô không đến năm mét, ở phía sau cô ta là Vương Phân cũng đã nhiều năm không gặp.

So sánh với trước khi cô đi Taratu, hai mẹ con này đã gầy đi rất nhiều, nhất là Vương Phân, hai gò má đã hõm sâu, nhìn vô cùng già nua, ước chừng già thêm bảy tám tuổi so với năm ngoái, nhìn rất khô cằn.

Dù sao Nguyễn Thanh Thanh cũng còn trẻ, dù cho gầy đi, nhưng nhìn qua trên mặt vẫn tương đối đầy đặn, vì vậy dễ nhìn hơn Vương Phân.

Cô nhíu mày, quả thật là gặp quỷ, sao hai mẹ con này lại xuất hiện ở Dương Thành?

Giang Xuân Hoa nghe được động tĩnh, xoay người lại, đánh giá Nguyễn Thanh Thanh và Vương Phân, hỏi: "Dao Dao, hai người này là ai, cháu biết hai ngày này sao?"

Nguyễn Dao gật đầu: “Hai người này một người là mẹ nuôi của cháu, một người là em gái trước kia của cháu, chỉ là năm ngoái lúc cháu xảy ra chuyện, mẹ con họ sợ dính líu đến, đã cắt đứt quan hệ với cháu."

Giang Xuân Hoa cũng có nghe nói về thân thế của Nguyễn Dao, hết sức khinh bỉ một nhà họ Nguyễn, vào lúc này thấy người thật, lập tức nhíu mày, không khách khí chất vấn.

“Các người đến tìm Dao Dao làm gì?"

Nguyễn Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng: “Không liên quan đến bà, Nguyễn Dao chị đến đây, nếu không đến sau này đừng hối hận.”

Trái lại Nguyễn Dao muốn nhìn thử trong hồ lô của hai mẹ con này bán cái gì, vì vậy chuẩn bị đi đến.

Nhưng Giang Xuân Hoa sợ cô bị thiệt, kéo tay cô lại: "Hai mẹ con này rất kỳ lạ, cháu đừng đi một mình, nếu không thím đi với cháu."

Bà ấy vừa nói xong, Nguyễn Thanh Thanh đã kêu lên: “Bà không được đi cùng, chỉ cho phép một mình Nguyễn Dao đến đây thôi, nếu không ngày mai chúng tôi sẽ đi tố cáo chị ta!"

Tố cáo?

Nguyễn Dao nhướng mày, nghiêng đầu nói với Giang Xuân Hoa: "Thím Xuân Hoa, thím đừng lo lắng, cháu không đi xa, cháu muốn xem rốt cuộc hai mẹ con này muốn làm gì?"

Giang Xuân Hoa không thuyết phục được cô, chỉ có thể gật đầu: "Vậy thím ở chỗ này chờ cháu, có chuyện gì cháu cứ lớn tiếng kêu thím, thím lập tức sẽ đến cứu cháu,"

Vào lúc này sắc trời còn chưa hoàn toàn tối, hơn nữa cô đang đứng ở con đường lớn xe cộ qua lại, cho nên Nguyễn Dao không lo lắng, nhưng vì để cho Giang Xuân Hoa yên tâm, cô vẫn gật đầu đồng ý.

Cô nện chân dài đi tới chỗ hai mẹ con kia.

Nguyễn Thanh Thành nhìn Nguyễn Dao đang đi tới chỗ này, đáy mắt tràn đầy ghen tỵ, người ta nói biên giới thiếu nước thiếu lương thực, điều kiện hết sức tồi tệ, người bình thường đi đến bên kia đều sẽ trở nên xấu xí, nhưng Nguyễn Dao thì trái lại, không chỉ không trở nên xấu xỉ, ngược lại còn trở nên ngày càng xinh đẹp hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận