Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 305. Hai người thật quá xứng đôi! 3

Chương 305. Hai người thật quá xứng đôi! 3


Tiếng vỗ tay như sấm, mọi người đều dồn dập chúc mừng Nguyễn Dao.

Sa Y Nhiên đi tới, đưa tay phải với Nguyễn Dao: "Chúc mừng cô, đồng chí Nguyễn, chức đội trưởng này của cô là danh xứng với thực."

Cô ấy tâm phục khẩu phục.

Nguyễn Dao cầm lấy tay cô ấy: "Sau này chỉ giáo nhiều hơn."

Hai người nhìn nhau cười, hai người đẹp đứng chung một chỗ, phong cảnh này thật đẹp đến ngây người.

Mấy chàng trai vẫn chưa kết hôn luôn liếc mắt nhìn về phía bên này.

Mọi người cho là Sa Y Nhiên sẽ tức giận phẫn nộ, không ngờ đến cô ấy lại thản nhiên đón nhận như vậy, không chỉ đón nhận, mẹ Sa Y Nhiên còn làm một bàn thịt ngon đồ ăn ngon chiêu đãi Nguyễn Dao.

"Đồng chí Nguyễn, đúng là nên sớm cảm ơn cháu, chỉ là trước đó hai đứa đều bận huấn luyện, gia đình chú cũng ngại làm trễ thời gian của cháu và Sa Y Nhiên, cho nên mới kéo dài đến bây giờ, cảm ơn cháu, đồng chí Nguyễn."

A Trát Đề cầm ly rượu vang lên mời Nguyễn Dao.

Mẹ Sa Y Nhiên cũng cảm kích nói: "Cảm ơn cháu, đồng chí Nguyễn, cảm ơn cháu đã cứu Sa Y Nhiên, quả thật dì không biết nên cảm ơn cháu như thế nào, sau này cháu chính là con gái thứ hai của dì!"

Sa Y Nhiên nhìn Nguyễn Dao, nghiêm túc nói: "Cảm ơn cô, Nguyễn Dao."

Nguyễn Dao cung giơ ly rượu lên theo: "Mọi người thật sự quá khách khí rồi, cháu còn phải cảm ơn sự chiêu đãi của mọi người, nếu không cháu cũng không thể ăn nhiều đồ ăn ngon như vậy."

Cả nhà Sa Y Nhiên vội vàng dặn dò Nguyễn Dao ăn nhiều thịt.

Mùi thơm của mâm thịt gà cay tản ra, thịt gà mềm trơn ngon miệng, khoai tây mềm dẻo, vô cùng đưa cơm.

Mùi vị của thịt dê xỏ xâu nướng hết sức ngon miệng, bên ngoài giòn trong mềm, hết sức hấp dẫn.

Nguyễn Dao còn nếm được trà sữa mặn đặc biệt của Tân Cương, lúc đầu có chút uống không quen, nhưng uống mấy ngụm, cảm thấy uống rất ngon.

Ngoài chiêu đãi bữa thịt ngon đồ ăn ngon ra, mẹ Sa Y Nhiên còn làm hai mươi cân bánh cắt cho Nguyễn Dao, còn có một bộ quần áo và trang sức của tộc Duy Ngô Nhĩ.

Nón thêu hoa, áo thêu hoa, giày thêu hoa, cùng với váy màu xanh vừa hào phóng vừa xinh đẹp, Nguyễn Dao yêu thích không nỡ buông tay.

Sa Y Nhiên giật dây Nguyễn Dao thay quần áo ở chỗ này.

Nguyễn Dao cũng không nhăn nhó, đi vào phòng Sa Y Nhiên thay quần áo và trang sức, Sa Y Nhiên đi vào giúp cô sửa sang lại quần áo và mũ.

Màu xanh đậm rất kén da, người da đen mặc vào càng đen hơn, nhưng da trắng mặc vào, sẽ càng trắng hơn.

Nguyễn Dao mặc bộ váy màu xanh đậm này vào, càng làm nổi bậc da thịt trắng như tuyết cô.

Sa Y Nhiên kéo cô xoay vài vòng, không nhịn được thở dài: "Tôi rất ít khi khen người khác, nhưng lần này tôi thua tâm phục khẩu phục rồi, Nguyễn Dao, cô thật quá xinh đẹp."

Nguyễn Dao cũng không keo kiệt lời khen: "Cô cũng rất xinh đẹp."

Nói xong hai người không nhịn được cười lên.

Thấy Nguyễn Dao thích những món quà này, cả nhà Sa Y Nhiên đều rất vui mừng.

Ngày hôm sau, một tin tốt truyền đi khắp căn cứ, căn cứ có một giếng dầu mỗi ngày sản xuất được nghìn tấn dầu thô!

Tin tức này vừa ra, toàn bộ căn cứ đều sôi trào!

Mỗi ngày sản xuất một nghìn tấn, sau này còn ai dám nói đất nước chúng ta là nước thiếu dầu nữa!

"Ông trời của tôi ơi, tin tức này có thật không? Thật sự mỗi ngày sản xuất nghìn tấn sao?"

"Tất nhiên là thật, chính là giếng số 17!"

"Quá tốt, tôi kích động muốn khóc rồi, nhưng làm sao có thể làm được?"

"Tôi nghe nói là nghiên cứu của kỹ sư Lãng thành công, có thể lấy càng nhiều dầu ở trong giếng ra!"

Nguyễn Dao nghe được tiếng nghị luận của mọi người cũng giật mình.

Buổi tối lần trước cô đi hái hạ cô thảo, chính là muốn nấu canh cho Tần Lãng uống, hạ cô thảo có công hiệu làm thanh nhiệt sáng mắt, thanh nhiệt giải độc, mấy ngày đó Tần Lãng đến chỗ cô, ánh mắt đỏ thẫm, rõ ràng là làm việc nhiều quá dẫn đến nóng trong người.

Chỉ là cô còn chưa kịp nấu canh, Tần Lãng đã tập trung tinh thần đi nghiên cứu thí nghiệm, ngày đêm đều chạy qua lại giữa phòng thí nghiệm và giếng dầu.

Bởi vì cô phải dẫn dắt đội ngũ huấn luyện, cho nên cũng không chú ý đến anh, không ngờ đến một thời gian không gặp, anh lại làm ra thành tựu lớn như vậy.

Nghe được tiếng hoan hô của người xung quanh, Nguyễn Dao cũng bị nhiễm không khí vui mừng này, cười vui vẻ theo mọi người.

Từ trong đám người Cao Tiểu Mẫn đi đến bên cạnh Nguyễn Dao: "Đồng chí Nguyễn, kỹ sư Lãng thật sự quá lợi hại! Cô cũng rất lợi hại, hai người thật sự quá xứng đôi!"

Nguyễn Dao: "Tôi và đồng chí Tần không phải là quan hệ yêu đương."

Cao Tiểu Mẫn nghiêng đầu: "Có thật không? Tôi không tin."

Nguyễn Dao giật khóe miệng, ngay lúc này bên ngoài truyền đến tiếng phát thanh.

"Đồng chí Nguyễn Dao, mời cô đến phòng phát thanh một chuyến, đồng chí Tần Lãng có lời muốn nói với cô."

Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều liếc mắt nhìn Nguyễn Dao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận