Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 178. Đừng nhúng nhích, tôi là Tần Lãng 6

Chương 178. Đừng nhúng nhích, tôi là Tần Lãng 6


Nguyễn Dao ánh mắt đảo qua mặt của ông ấy, hỏi: “Xưởng trưởng Ngô quen biết với quản lý Ngô của cửa hàng bách hóa sao?”

Xưởng trưởng Ngô ngẩn ra, ngay sau đó cười nhạo một tiếng: “Đâu chỉ quen biết, cậu ta là con của chú tôi, cũng chính là em họ của tôi, tại sao chủ nhiệm Nguyễn lại đột nhiên nhắc tới cậu ta?”

Hóa ra thật đúng là người một nhà, chỉ là tính cách và thái độ làm người của hai anh em lại khác biệt một trời một vực.

Nguyễn Dao cười nói: “Trước đó người đầu tiên chúng tôi tìm kiếm hợp tác là em họ của xưởng trưởng Ngô, chỉ là ông ta đưa ra giá cả không quá phù hợp, cho nên chúng tôi không thể đạt được hợp tác.”

Xưởng trưởng Ngô lại là khẽ giật mình, lập tức cười ha hả: “Vậy thật là quá tốt rồi!”

Nhà họ Ngô bọn họ dùng đồ gỗ lập nghiệp, thời kì kháng chiến ông nội ông ta đem phần lớn gia nghiệp đều quyên góp ra ngoài trợ giúp đảng, hiện tại chỉ để lại cái công xưởng nhỏ này, cha ông ấy làm con cả kế thừa công xưởng, chú bên kia mặc dù không có công xưởng, nhưng ông nội hắn để lại cho chú ta không ít tiền, nhưng một nhà chú ta vẫn còn ghi hận trong lòng.

Trước đây ít năm lúc hiệu quả và lợi ích của công xưởng vẫn còn tốt, bọn hắn thường xuyên kiếm cớ cùng ông ấy muốn cái này muốn cái kia, còn sắp xếp họ hàng trong nhà đến công xưởng, cha ông ấy đều nhịn, nhưng mấy năm này hiệu quả và lợi ích ngày càng sa sút, sao còn chịu được bọn họ yêu cầu đồ như vậy được nữa?

Vì thế một nhà của chú trở mặt, còn trong tối ngoài sáng trào phúng ông ấy không có tài cán gì, là người lười biếng, vô tích sự, phá hư công xưởng đang hoạt động yên lành.

Mỗi lần ông ấy đều giận đến gần như bệnh tim bộc phát, không nghĩ tới ông ta thế mà từ chối hợp tác với Nguyễn Dao, thật sự là ông trời cũng giúp đỡ ông ấy!

Nếu không phải ông ta từ chối, nào còn đến phiên ông ấy đâu?

Nguyễn Dao đoán hẳn quan hệ anh em hai người không được tốt lắm, như vậy cô cũng an tâm.

Ôn Bảo Châu đi khỏi công xưởng thật xa, mới lấy lại tinh thần từ trong sự kích động: “Nguyễn Dao, cô bóp mặt tôi một cái, tôi cảm giác bản thân mình giống như đang nằm mơ.”

Nguyễn Dao thật sự nhéo nhéo gương mặt non nớt của cô ấy, Ôn Bảo Châu đau đến kêu thành tiếng: “Đau này, tôi không phải đang nằm mơ rồi, Nguyễn Dao, chúng ta thật sự giành được đơn đặt hàng hơn mười nghìn tệ!”

Nguyễn Dao bình tĩnh nói: “Đợi chút nữa cô có cái gì muốn mua thì mau chóng mua đi, ngày mai chúng ta trở về.”

Ban đầu Nguyễn Dao còn muốn đi thăm giáo sư Cố một chút, nhưng đơn đặt hàng phải giao gấp, cô phải mau chóng trở về chuẩn bị chu đáo.

Lúc này đã là xế chiều, ngồi xe về công xã cũng không thích hợp, đành phải ở chỗ này ở một đêm mới trở về.

Ôn Bảo Châu lắc đầu: “Không được, tôi không đi đâu hết, tôi ở lại nhà khách với cô.”

Nhiều tiền như vậy, nếu như bị người cướp đi làm sao bây giờ?

Cô ấy nhất định phải canh giữ ở bên người Nguyễn Dao!

Nguyễn Dao nhịn cười không được, kỳ thật chút tiền ấy cô cũng không lo lắng, nhưng mà cô đã đến thị trấn hai lần, chỗ nên đi dạo cũng đã dạo rồi, cũng không hứng thú đi mua đồ.

Vì thế sau khi hai người ăn cơm chiều, thì sớm quay về nhà khách ngủ.

Không biết ngủ bao lâu, Nguyễn Dao đột nhiên bị tiếng ồn ầm ĩ bên ngoài đánh thức.

“Cứu hỏa, cháy rồi!”

Bên ngoài tiếng gọi ầm ĩ, tiếng bước chân hỗn tạp cùng một chỗ, người ngựa hỗn loạn.

Còn không đợi Nguyễn Dao kịp phản ứng, cô ở căn phòng bên cạnh đột nhiên truyền đến một trận tiếng đập cửa kịch liệt.

“Phanh phanh phanh!”

“Hai vị nữ đồng chí bên trong, các cô mau tỉnh lại, bên ngoài cháy rồi, các cô chạy mau.”

Nguyễn Dao nhanh chóng đánh thức Ôn Bảo Châu, vừa đeo túi quân đội trên lưng mình: “Nhanh lên, chúng ta nhanh đi ra ngoài.”

Ôn Bảo Châu mơ mơ màng màng tỉnh lại, nghe thấy cháy rồi, lập tức dọa đến hai chân như nhũn ra, nhưng vẫn theo bản năng đi theo Nguyễn Dao xông ra ngoài.

Nguyễn Dao vừa mở cửa ra, người xô vào cửa bởi vì quán tính xông vào mà té lăn trên đất.

Nguyễn Dao tiến lên liền vội vàng hỏi: “Đồng chí, cậu không sao chứ?”

Xô cửa chính là một tên nhóc hai mươi tuổi, cậu ta đau khổ nói: “Chân của tôi trẹo rồi, cô có thể dìu tôi một đoạn được không?”

Đối phương là vì gọi các cô nên mới bị thương, sát vách còn có sương mù không ngừng bốc lên, đương nhiên trong thời điểm này Nguyễn Dao sẽ không cố kỵ nam nữ khác biệt gì nữa.

Cô cúi người nâng người kia lên, sau đó cùng Ôn Bảo Châu, ba người chạy ra cửa.

Nhưng mà khiến cô kỳ quái chính là, ngoại trừ nhìn thấy một nhân viên phục vụ ở sát vách ra, toàn bộ nhà khách không nhìn thấy những người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận