Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 133. Tiểu mỹ nhân này hơi thối 1

Chương 133. Tiểu mỹ nhân này hơi thối 1


Nguyễn Dao nhìn tờ giấy, khóe miệng nhếch lên.

Nếu đối phương đã vội vàng muốn tìm cái chết như vậy, thì cô sẽ thành toàn cho hắn!

Nhưng mà trước cuộc hẹn đêm nay, cô phải chuẩn bị trước vài thứ.

Cô đứng lên đi tới cửa, nhìn xung quanh một lát, xác định lúc này không có ai mới trở lại văn phòng.

Cô đặt tài liệu của Phương Chí Hành lên bàn làm việc của mình, sau đó lấy giấy trắng ra bắt đầu nghiên cứu và bắt chước nét chữ của hắn.

Chữ viết của Phương Chí Hành tổng thể nghiêng về bên phải, viết không đẹp lắm, nhưng rất có đặc điểm của cá nhân.

Nói chung là, loại chữ càng có nhiều đặc điểm cá nhân càng dễ bắt chước, trừ khi là chuyên gia phân biệt nét chữ, còn người bình thường chỉ biết nhìn bề ngoài xem có giống hay không.

Mô phỏng lại gần giống, cô vội vàng trả tài liệu lại chỗ cũ.

Cô vừa mới trả lại không lâu, Phương Chí Hành liền từ bên ngoài trở về.

Nguyễn Dao lập tức cau mày, làm ra bộ dạng hoảng hốt lo sợ nhưng lại cố hết sức bình tĩnh, còn va vào cái lọ tráng men, làm nước chảy đầy cả bàn.

Phương Chí Hành thấy thế, đáy mắt lóe lên chút ánh sáng: "Thanh niên tri thức Nguyễn đây là làm sao vậy, sao lại trông thấp thỏm thế?"

Nguyễn Dao lấy khăn trong ngăn kéo ra lau bàn, nói bằng âm thanh yếu ớt: "Tôi không sao… vừa rồi tôi đang suy nghĩ vài chuyện."

Phương Chí Hành nghe vậy, ý cười trong đáy mắt càng đậm.

Chậc chậc, lúc trước biểu hiện bình tĩnh như vậy, còn tưởng cô lợi hại lắm.

Bây giờ xem ra cũng chỉ là một con nhỏ chưa trải đời, một khi hắn nghiêm túc, cô lập tức hoảng sợ ngay.

Một bình hoa chỉ biết phô trương thanh thế, có thể có lực uy hiếp lớn đến mức nào?

Nhưng mà nghĩ tới việc đêm nay có thể hưởng thụ mỹ nhân, hắn không nhịn được cảm xúc dâng trào, thân thể cũng nhanh chóng có phản ứng.

Đóng kịch phải đóng trọn vẹn, vì để cho Phương Chí Hành nới lỏng cảnh giác, cả buổi sáng Nguyễn Dao đều thể hiện bộ dạng kích động thất thố.

Nếu cô không phải đánh rơi đồ thì là ngẩn người, tóm lại làm cho Phương Chí Hành càng nhìn càng thấy yên tâm.

Sau bữa trưa, Nguyễn Dao nói chuyện nhận được tờ giấy với Lâm Ngọc, bảo cô ấy phối hợp với mình diễn một vở kịch.

Tuy rằng Lâm Ngọc rất sợ hãi, nhưng việc này bắt đầu từ cô ấy, cô không cần suy nghĩ đã đồng ý.

Tiếp theo hai người đi đến sân đập lúa dưới tàng cây du.

"Lâm Ngọc, mười giờ đêm nay cô thật sự muốn đến khu rừng phía tây sao? Cô thật sự muốn giao bản thân mình cho anh ta sao?"

Lâm Ngọc cúi đầu: "Tôi nghĩ xong rồi, anh ấy nói sau này anh ấy sẽ cưới tôi."

Nguyễn Dao nhíu mày: "Nhưng lỡ như tương lai anh ta không cưới cô, đến lúc đó chẳng phải cô sẽ bị người ta mắng là người phụ nữ hư hỏng sao?"

Lâm Ngọc lắc đầu: "Anh ấy không phải loại người như vậy, tôi tin tưởng anh ấy, anh ấy nói thích một người nên giao toàn bộ bản thân mình cho đối phương, tôi muốn chứng minh tình yêu của mình đối với anh ấy, cho nên cô đừng khuyên tôi nữa."

Nguyễn Dao dừng một chút, một hồi lâu thở dài một hơi rồi nói: "Quên đi, tôi cũng không nói nữa, vậy các cô cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng để người ta phát hiện đêm nay các cô muốn đến khu rừng phía tây làm cái đó."

Lâm Ngọc cúi đầu càng thấp, vành tai đỏ lên: "Tôi biết rồi, tôi sẽ cẩn thận."

Hai người lại đứng dưới tàng cây trong chốc lát rồi mới rời đi.

Chờ các cô đi xa. Nguyễn Hưng Phú đứng lên từ bụi cây, "phi" một tiếng phun ra cỏ khô trong miệng.

"Chậc chậc, cô gái đến từ thị trấn này đúng là khác biệt, cũng phóng đãng quá, chưa kết hôn đã dám cùng đàn ông đến rừng cây lăn giường."

Mắt đậu xanh của Nguyễn Hưng Phú đảo một vòng, trong lòng đột nhiên nảy lên một chủ ý.

Gần đây anh ta thua không ít tiền, đang rất túng thiếu, nếu đêm nay anh ta đến bắt kẻ thông dâm tận giường...

Một khi có nhược điểm trong tay anh ta, chẳng phải về sau một đôi cẩu nam nữ này sẽ phải ngoan ngoãn dâng tiền lên cho anh ta dùng sao?

Nguyễn Hưng Phú càng nghĩ càng thấy chủ ý này tốt, cười đến vẻ mặt gian trá.

Đi rất xa rồi, Lâm Ngọc mới tìm lại được âm thanh của chính mình: "Nguyễn Dao sao cô lại muốn dẫn hai anh họ của cô tới rừng cây nhỏ phía tây?"

Đáy mắt Nguyễn Dao lóe lên vẻ giảo hoạt: "Kẻ xấu đương nhiên phải để cho kẻ xấu đến trừng trị rồi."

Một tên đàn ông cặn bã đầu trộm đuôi cướp, một tên đàn ông hèn hạ, để cho bọn họ chó cắn chó mới thú vị.

Cho tới giờ cô đã chuẩn bị ba việc:

Mô phỏng nét chữ của Phương Chí Hành

Làm ra vẻ sợ hãi để Phương Chí Hành buông lỏng cảnh giác

Đào hố để cho Nguyễn Hưng Phú đến làm xáo trộn

Nhưng những thứ này còn chưa đủ.

Trở lại điểm thanh niên tri thức, cô gọi Đinh Văn Lâm ra ngoài.

Vẻ mặt Đinh Văn Lâm ngơ ngác: "Thanh niên tri thức Nguyễn, cô gọi tôi ra đây có chuyện gì?"

Gió thổi đến, cây cối xung quanh lay động xào xạc.

Ánh mặt trời buổi chiều xuyên qua lá cây chiếu trên người Nguyễn Dao, cô nói thẳng: "Thanh niên tri thức Đinh có muốn đổi công việc cho bản thân không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận