Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 364. Cá không ăn muối cá ươn 5

Chương 364. Cá không ăn muối cá ươn 5


"Cảm ơn cô, đồng chí Nguyễn, cô thật sự là cha mẹ sống lại của tôi, là ân nhân lớn của tôi, cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên phần ân tình này!"

Nguyễn Dao vỗ vai cô ấy: “Không cần khách sáo, lúc ấy mọi người cũng bị hai vợ chồng kia lừa, nếu mọi người biết cũng sẽ ra tay giúp đỡ cô, tôi chỉ làm chuyện nên làm, một cái nhấc tay mà thôi.”

Đinh Văn Tĩnh lắc đầu, hốc mắt hồng hồng: "Đối với cô mà nói chỉ là một cái nhấc tay, nhưng đối với tôi là cứu cả nửa đời sau của tôi, nếu như không có cô, thật không dám tưởng tượng tiếp theo tôi sẽ như thế nào."

Ngoài trừ mình gặp nạn ra, khẳng định người nhà của cô ấy cũng rất đau khổ, nhất là mẹ cô ấy, sức khỏe đã không tốt, nếu như không tìm được cô ấy, chỉ sợ mẹ sẽ không chịu nổi.

Giang Xuân Hoa cũng nói theo: “Dao Dao không hổ là người được lựa chọn là phần tử tiên tiến, lúc trước dũng cảm bắt gián điệp, lần này lại quan sát tinh tường, đoán được trò lừa gạt của bọn buôn người, cháu nên được nhận tiếng cảm ơn này."

Đinh Văn Tĩnh gật đầu liên tục: "Đúng đúng, đồng chí Giang nói đúng, chờ trở về Dương Thành, tôi sẽ bảo cha mẹ đến cảm ơn cô!"

Ánh mắt Nguyễn Dao sáng lên: "Cô là người của Dương Thành sao?"

Đinh Văn Tĩnh gật đầu: "Đúng vậy, mọi người muốn đến Dương Thành đúng không?"

Nguyễn Dao gật đầu: “Đúng, chúng tôi đại biểu công xưởng đi tham gia hội chợ Quảng Châu."

Đinh Văn Tĩnh nghe vậy, đôi mắt nhìn Nguyễn Dao càng tràn đầy sùng bái hơn: "Mọi người thật lợi hại, thật sự rất khó để nhận được tư cách tham gia đó."

Cậu của cô ấy mở công xưởng đồ gốm, mấy năm này vẫn luôn xin đi hội chợ Quảng Châu, những lần nào cũng không thể vượt qua kiểm tra, cho nên hơn ai hết, cô ấy cũng biết lấy được tư cách tham gia không dễ dàng gì."

Nguyễn Dao gật đầu: "Đúng là không dễ lấy được, sao cô lại đi xe lửa một mình vậy, người nhà của cô đâu?"

Đinh Văn Tĩnh thở dài một hơi nói: "Một mình tôi học đại học ở tỉnh khác, sức khỏe của mẹ tôi không tốt, cộng thêm gần đây trường học cũng không hoạt động, cho nên tôi muốn về thăm mẹ một chút, ai ngờ nửa đường xuất hiện hai người, nói tôi là con gái của họ, còn dùng lực kéo tôi xuống xe lửa, nếu không phải có cô, chắc chắn hôm nay tôi chạy không thoát."

Bây giờ cô ấy nghĩ lại mà còn sợ.

Nguyễn Dao không ngờ cô ấy là sinh viên, gần đây bởi vì hoạt động kia, rất nhiều trường học đóng cửa, rất nhiều sinh viên tham gia hoạt động kia đều bị phê bình và tịch thu tài sản, cũng may Đinh Văn Tĩnh không tham gia hoạt động ấy.

Tiếp theo là chung đường, Đinh Văn Tĩnh lo lắng mình lại bị người ta bắt đi, vì vậy đổi vị trí giường nằm với người ta, đổi được đến vị trí bên cạnh đoàn người của Nguyễn Dao.

Lại trôi qua mấy ngày, cuối cùng đoàn người cũng đến Quảng Châu, tinh thần mọi người đều phấn khởi cả lên.

Nguyễn Dao nhìn về phía Đinh Văn Tĩnh, hỏi: "Người nhà cô sẽ đến đón cô sao? Có muốn tôi đưa cô về nhà không?"

Nghe thế, Đinh Văn Tĩnh không nhịn được cười: "Tôi là người Dương Thành, cần gì mọi người tiễn, hẳn là tôi nên làm người dẫn đường cho mọi người mới đúng."

Cô ấy còn chưa nói hết, đột nhiên đôi mắt chợt sáng, giơ tay lên vẫy vẫy: "Anh ba, anh ba, em ở chỗ này!"

Nguyễn Dao nhìn theo hướng vẫy của cô ấy, chỉ thấy một người đàn ông cao gầy cười đi về phía bọn họ.

Ở niên đại này, chiều cao phổ biến của người miền Nam tương đối thấp, nhưng Đinh Văn Tĩnh và anh ba của cô ấy thuộc về loại 'Cao hơn người khác một bậc', nhất là anh ba của Đinh Văn Tĩnh, nhìn chiều cao kia chắc cũng được một một mét bảy mươi tám.

Cơ mà lại có mang thêm làn da mang nét đặc trưng của người Lĩnh Nam, không quá trắng, toét miệng cười liền lộ ra hàm răng trắng, ngũ quan sáng sủa, được xem như là một anh đẹp trai tám điểm.

Anh ba Đinh Văn Tĩnh nện chân dài đi đến, còn chưa mở miệng nói chuyện, Đinh Văn Tĩnh đã nhào qua, ôm lấy cánh tay anh ta khóc, làm anh ta sợ hết hồn.

"Em gái em sao vậy? Em bị người ta bắt nạt sao?"

"Nhanh đừng khóc, em nói anh ba biết ai bắt nạt em, anh ba sẽ xả giận cho em!"

Đinh Hạo Tư vừa dùng tiếng Quảng Đông an ủi em gái, vừa ngẩng đầu nhíu mày nhìn về đám người phía sau Đinh Văn Tĩnh.

Không nhìn thì thôi, nhìn một cái đã không thể rời mắt được

Trước mắt anh ta có một cô gái mắt ngọc mày ngài đang đứng, tròng mắt linh động như nước mùa thu, mũi xinh duyên dáng, cánh môi hồng hào, hàng mi dài nhẹ nhàng nháy, thật giống như lông chim nhẹ nhàng phớt qua lòng người, làm cho người ta tê dại không dứt.

Đây là anh ta, anh ta thấy được tiên nữ sao?

Tác giả có lời muốn nói:

Tình địch tới~
Bạn cần đăng nhập để bình luận