Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 200. Tôi không so đo với kẻ ngu 4

Chương 200. Tôi không so đo với kẻ ngu 4


Lời này còn khiến cho mọi người khiếp sợ hơn việc lấy được đơn đặt hàng mười nghìn tệ, công xã thành lập công xưởng nữa.

“Ông trời ơi, sao tôi cảm thấy muốn xỉu vậy nè, phù phù.”

“Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy, lấy được đơn đặt hàng mười nghìn tệ đã đủ dọa người rồi, thế mà chủ nhiệm Nguyễn còn làm phó trưởng xưởng!”

Tất cả mọi người trừng to mắt nhìn Nguyễn Dao, trong mắt có không tưởng tượng nổi, có khiếp sợ, cũng có hâm mộ và sùng bái nói không nên lời.

Triệu Hương Lan tỉnh táo lại, ưỡn ngực lên: “Cháu gái cả của tôi giúp quốc gia bắt được gián điệp, là phần tử tiên tiến, một người phụ nữ như cô ấy lấy được đơn đặt hàng mười nghìn tệ, dựa vào cái gì không thể làm phó xưởng trưởng, về sau nếu các cậu còn dám nói lung tung, Triệu Hương Lan tôi sẽ là người đầu tiên cho các anh bẽ mặt!”

Nói xong bà ta vọt tới trước mặt mấy người đàn ông vừa rồi không phục, nhảy dựng lên một phát bắt được tóc của một người đàn ông trong đó, vỗ “bạch bạch” mấy cái lên đầu ông ta.

“Tôi cho cậu không phục nè! Tôi cho cậu không phục nè! Bây giờ cậu còn không phục nữa không hả?”

Cái tên du côn bị vỗ đến đầu ong ong, đang muốn phản kháng, ngẩng đầu thì nhìn thấy hai người con trai của Triệu Hương Lan nhìn gã như hổ rình mồi, còn có đội trưởng Hồ cũng làm vẻ mặt không hài lòng, phút chốc gã liền sợ.

“Không dám, không dám, thím, thím mau buông tay, tôi thật sự không dám.”

Triệu Hương Lan lại đập “binh, binh, binh” thêm mấy lần, lúc này mới buông tên cặn bã có sức chiến đấu chỉ bằng năm này ra: “Còn có ai không phục, đi lên!”

Mọi người: “......”

Nhìn tất cả mọi người không còn dám kêu chíp chíp nữa, Triệu Hương Lan xoay người vẻ mặt nịnh nọt nói với Nguyễn Dao: “Cháu gái cả, con không cần sợ hãi, về sau nếu có ai dám bất kính với con, con nói cho bác biết, bác sẽ chém bọn nó thay con!”

Bà ta có bốn đứa con trai, nếu bà ta trị không được thì để con trai lên.

À, đúng rồi, có một đứa con trai hiện tại còn ở nông trường dọn phân, mà cứ bỏ qua cái này đi.

Mọi người im lặng.

Thực ra bọn họ không phải sợ Triệu Hương Lan, mà là bí thư Trần cũng công nhận thân phận của Nguyễn Dao, bọn họ cũng không phải đầu óc bị úng nước, sao có thể còn tiếp tục đối nghịch với cô?

Bọn họ nịnh nọt cũng không kịp!

Vì thế hiện trường dấy lên một cuộc thi nịnh nọt, tâng bốc lên trời.

“Lúc ấy, lần đầu tiên nhìn thấy phó xưởng trưởng Nguyễn, tôi chỉ biết cô ấy không phải người bình thường, vừa thấy chính là người có phúc khí lớn.”

“Phó xưởng trưởng Nguyễn giống như tiên nữ giáng trần vậy, ôi lúc ấy tôi vừa nhìn thấy cô ấy, tôi thiếu chút nữa đã quỳ xuống!”

“Phó xưởng trưởng Nguyễn vừa tới đội sản xuất chúng ta không đến nửa tháng, cô ấy đã được bầu thành phần tử tiên tiến, trong làng trên xóm dưới này có người nào có thể được bầu thành phần tử tiên tiến sao? Không có!! Cũng chỉ có một mình phó xưởng trưởng Nguyễn, cô ấy không làm phó trưởng xưởng thì ai còn có thể làm?”

“Còn phải nói sao, nếu không phải cô ấy, hiện tại đàn ông của công xã còn đang đánh vợ đấy, còn có nhà họ Lâm ở đội sản xuất cách vách, bọn họ có thể tìm được thi thể của em gái Lâm, đây đều là bởi vì phó xưởng trưởng Nguyễn đó!”

Trong lời tâng bốc lên trời của mọi người, Nguyễn Dao trở thành người tài toàn năng, vừa xinh đẹp như hoa, chim sa cá lặn, thông minh tuyệt đỉnh, kinh tài tuyệt diễm, thậm chí còn không khác gì thần tiên trên trời.

Mấy người Ôn Bảo Châu nhìn thấy dáng vẻ miệng run rẩy của Nguyễn Dao, cũng nhịn không được che miệng nở nụ cười.

Nguyễn Dao lần nữa lên tiếng để mọi người im lặng: “Vẫn là câu nói trước đó, mọi người không cần nhụt chí, trở về luyện tập kỹ năng đan thật tốt, quan trọng nhất là làm bà nội tốt, làm người chồng người cha tốt, đừng có ngược phụ nữ và trẻ em nữa, lần sau tuyển công nhân, mọi người mới có tư cách tham gia sát hạch.”

Mọi người thấy chuyện đã định xong rồi, trong lòng càng thêm cực kỳ hối hận.

Trước khi thành lập đội ngũ nữ giới còn chưa có nhìn thấy tiền, cho nên mọi người hối hận một chút liền ném ra sau đầu.

Nhưng bây giờ không giống vậy, cái này là biến thành công nhân thật sự của công xã, còn có đơn đặt hàng hơn mười nghìn tệ, ngẫm lại liền hối hận đến tái ruột tái gan.

Lúc này đây trong lòng mọi người đều thật lòng thật dạ muốn thay đổi, dù sao không có ai không muốn có tiền cả.

Nguyễn Dao không để ý ý nghĩ của mọi người, cô để 108 người chia thành 7 tổ nhỏ, sau đó để ba người Ôn Bảo Châu chia nhau ra mang theo đi tới bảy công xã khác tham gia sát hạch.

Bởi vì Dương Trân Trân mang thai, cho nên Nguyễn Dao bảo cô ta không cần đi qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận