Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 86. Xấu hổ 5

Chương 86. Xấu hổ 5


#Share_by_CandyFamily

#t.me/tutiengioi


Thấy mọi người đã đến đông đủ, Nguyễn Dao không cần bác sĩ rót thuốc cho cô, cô đã tự động tỉnh dậy.

"Thanh niên tri thức Nguyễn, cô đã tỉnh rồi sao?"

Chủ nhiệm Hồ nhìn thấy Nguyễn Dao tỉnh lại, kích động lại gần hỏi.

Nguyễn Dao chớp chớp mắt, hai hàng nước mắt lập tức chảy xuống: "Chủ nhiệm Hồ, tôi rất sợ hãi, tôi còn còn tưởng rằng tôi sẽ không còn được gặp lại bác, giờ tôi chỉ mới vừa mới vào Liên Đoàn Phụ Nữ, còn chưa kịp cống hiến cho Liên Đoàn Phụ Nữ của công xã…"

Thật đúng là một cán sự tốt, đến lúc này vẫn còn nghĩ cho Liên Đoàn Phụ Nữ và công xã.

Bà nắm lấy tay Nguyễn Dao: "Cô đừng sợ, việc này Liên Đoàn Phụ Nữ chúng ta nhất định theo đến cùng!"

Hai mắt Nguyễn Dao đẫm lệ: "Có lời nói này của chủ nhiệm Hồ, tôi rất an tâm."

Chủ nhiệm Hồ cảm thấy ánh mắt của Nguyễn Dao nhìn mình thật giống như con gái tín nhiệm ỷ lại mẹ, tức khắc khiến bà dâng lên cảm giác muốn bảo vệ con trong lòng.

Đây là người của Liên Đoàn Phụ Nữ của bà, bất luận như thế nào bà cũng phải tự mình đòi công bằng lại cho cô.

Đồng chí công an thấy cảm xúc Nguyễn Dao dần dần bình tĩnh trở lại thì bắt đầu ghi chép lại lời khai của cô.

Nguyễn Dao mở miệng, nói lúc ấy mình đang ở gần nhà tranh tìm giấy chứng nhận, không nghĩ tới lại nghe thấy ba người Vương Nhị Cẩu nói bản thân làm chuyện xấu.

"... Bọn họ cố ý khoét băng, hại người khác rớt xuống sông băng, vậy mà mọi người đối xử với bọn họ như là ân nhân và anh hùng, hành vi của ba người này rất tồi tệ, bọn họ quả thực là sâu mọt của quốc gia, lúc ấy tôi rất tức giận nên bước ra ngoài chất vấn bọn họ, nào ngờ bọn họ chưa gì đã muốn giết tôi, nếu không phải lúc ấy tôi phản ứng rất nhanh, chỉ sợ bây giờ tôi đã…"

Nói đến phần sau, cả người Nguyễn Dao run rẩy, nước mắt lẳng lặng chảy xuống, giống như vô cùng sợ hãi, nhưng bởi vì nhiều người ở trước mặt như vậy, cô đành cố gắng chịu đựng.

Đồng chí công an nhìn thấy cô như thế có chút không đành lòng: "Đồng chí Nguyễn yên tâm, cô đã an toàn, chúng ta sẽ bảo vệ chính nghĩa cho cô."

Chờ đồng chí công an đi ra ngoài, lúc này Hồng Thắng Nam mới ôm Tiểu Hồng Đậu tiến vào.

Lúc này Tiểu Hồng Đậu lúc này đã dậy, nhìn thấy Nguyễn Dao đang khóc, cô bé ngơ ngác một chút, sau đó vươn tay về phía Nguyễn Dao.

Hồng Thắng Nam vội vàng bế con bé qua, Tiểu Hồng Đậu đến bên cạnh Nguyễn Dao, lấy một viên kẹo sữa bạch thỏ mà cô bé không nỡ ăn ra: "Cô đừng khóc, cho cô ăn kẹo nè."

Nguyễn Dao cảm thấy cô gái nhỏ này thật sự là tiên nữ đáng yêu nhất thiên hạ: "Cảm ơn Tiểu Hồng Đậu, cô không khóc, kẹo sữa cho cháu ăn đó."

Tiểu Hồng Đậu nghĩ nghĩ, sau đó thả lại kẹo sữa đường vào túi áo: "Vậy Đậu Đậu giữ nó thay cô, nếu cô muốn ăn thì nói với Đậu Đậu nhé."

Thật là một bé đậu nhỏ đáng yêu.

Ba người Vương Nhị Cẩu nghe thấy Nguyễn Dao tố cáo thì đều căm phẫn hô to rằng mình oan uổng, nói mình trước giờ chưa từng nói qua những lời kia, càng chưa từng làm chuyện như vậy.

Có làm hay không, không phải do người quyết định, mà là do bằng chứng quyết định.

Đồng chí công an cầm ghi chép đi tới đội sản xuất Xuân Phong thăm hỏi điều tra, sau đó lại đi đến nhà của ba người.

Người nhà của ba người nhìn thấy đồng chí công an đi tới cửa, sợ tới mức chân như nhũn ra ngay tại chỗ, làm sao còn dám nói dối, đương nhiên là đồng chí công an hỏi cái gì bọn họ phải trả lời cái đó rồi.

Người nhà ba người cũng không biết mưu tính của ba người Vương Nhị Cẩu, nhưng theo lời khai của bọn họ, công an biết được ba người Vương Nhị Cẩu có chút hành vi hoàn toàn khả nghi.

Thông qua mấy ngày thăm hỏi điều tra, đồng chí công an không buông tha một chút manh mối nào, rốt cuộc cũng tìm ra được sự thật

Đúng như Nguyễn Dao suy đoán, ba người Vương Nhị Cẩu quả thật cố ý phá hoại sông băng để trục lợi.

Loại hành vi này quá xấu xa, sau khi bàn bạc với Cục Công an, quyết định phải xử lý nghiêm.

**

Điều tra sự việc đã có đồng chí công an làm, còn Nguyễn Dao thì ngay ngày hôm ấy đã được xe ngựa của công xã chở về đội sản xuất.

Sau khi đội trưởng Hồ biết chuyện cô bị người đuổi giết, ông lập tức tỏ ý vài ngày tiếp theo cô không cần phải đến làm việc, cứ ở chỗ thanh niên tri thức nghỉ ngơi thật tốt.

Người nhà của ba người Vương Nhị Cẩu vì không muốn bị liên lụy, nên đã đi kiếm tiền khắp, sau đó trả lại số tiền mà ba người kia đã lấy từ người khác trong những năm qua, đồ vật đã dùng qua không trả được, đành đổi thành tiền trả lại.

Hồng Thắng Nam lấy lại được tổng cộng một trăm lẻ năm tệ.

Cầm một đống tiền nóng hổi trong tay, mặt cô ấy đỏ ửng, tim thì đập như sấm: "Nguyễn Dao, đây là thật sao? Bọn họ thực sự tả tiền lại sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận