Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 183. Sắc đẹp hại người 4

Chương 183. Sắc đẹp hại người 4


Lúc này Tần Lãng mới thả tay mẹ Ngô ra.

Mẹ Ngô cảm thấy tay mình như sắp gãy, bà ta sợ hãi liếc nhìn Tần Lãng một cái, vội vàng lùi về phía sau vài bước cách xa anh ra.

Người này vẻ mặt lạnh như băng, vừa nhìn đã thấy không dễ chọc.

Nữ cảnh sát lại hâm mộ nhìn Nguyễn Dao, đồng chí Tần có công việc tốt, lại đẹp trai như vậy, quan trọng nhất là che chở cô ở mọi nơi, thật là người ta phải ước ao.

Nguyễn Dao vốn định nói tiếng cám ơn với Tần Lãng, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên đã đụng phải đôi mắt hoa đào câu hồn của anh, trong đầu lại lập tức hiện ra hình ảnh khiến người ta đỏ mặt tim đập trước kia.

Mặt cô lại đỏ bừng lên.

Ánh mắt Tần Lãng đảo qua lỗ tai hồng hồng của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Mặc dù quản lý Ngô không kích động như mẹ Ngô, nhưng ông ta cứ cho rằng Nguyễn Dao đang trả thù mình: “Đồng chí Nguyễn, chỉ cần cô đồng ý bỏ qua cho con trai tôi, tôi sẽ đồng ý mua sản phẩm của các cô theo giá mà cô muốn.”

Nguyễn Dao mỉm cười: “Quản lý Ngô, bây giờ là con trai ông muốn giết người cướp của, anh ta đang phạm tội, cho dù tôi có muốn tha thứ, đồng chí cảnh sát cũng sẽ không buông tha cho anh ta, huống chi tôi hoàn toàn không nghĩ đến chuyện tha thứ.”

Mặt quản lý Ngô biến thành màu như gan lợn: “Làm người cũng nên giữ lại một đường lui, đồng chí Nguyễn xác định muốn trở nên ồn ào như vậy sao?”

Mất não thì không thể khai thông được, Nguyễn Dao chẳng muốn để ý đến ông ta nữa.

Sau khi quản đốc Ngô biết cháu trai mình Ngô Hữu Thiêm muốn giết người cướp của Nguyễn Dao thì tức giận đến mức đen mặt.

“Đúng là khốn nạn! Thằng nhóc đó thường ngày cà lơ phất phơ, không chịu làm việc, tôi đã muốn cho nó cút đi từ lâu, nhưng tôi tuyệt đối không ngờ rằng nó lại dám làm ra chuyện giết người cướp của này, chủ nhiệm Nguyễn, lần này là tôi đã làm liên lụy đến cô, tôi thực sự xin lỗi!

Nguyễn Dao: “Chuyện này cũng không thể trách quản đốc Ngô được, nhưng sau này chúng ta còn phải hợp tác lâu dài, tôi vẫn hy vọng những chuyện như thế này sẽ không xảy ra nữa.”

Chuyện này quả thực tách khỏi liên quan tới quản đốc Ngô, nhưng lúc này làm căng cũng không có ý nghĩa, chi bằng bán cho quản đốc Ngô một cái ơn huệ, cũng có lợi cho việc hợp tác sau này.

Quản đốc Ngô cảm kích gật đầu: “Cô yên tâm, tôi bảo đảm với cô chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện thế này nữa.”

Ngô Hữu Thiêm có thể nghe được chi tiết đơn đặt hàng còn biết được Nguyễn Dao mang theo ba nghìn tiền đặt cọc, chứng tỏ trong nhà xưởng có nội gián, lần này trở về, ông ta muốn chấn chỉnh đàng hoàng lại nhà xưởng một phen, tất cả những kẻ có mưu đồ làm loạn hay là không chịu làm việc đều sẽ bị đuổi đi.

Trước kia luôn vì nguyên nhân này nọ mà trong lòng muốn giữ chút mặt mũi, trải qua lần này, ông ta cũng sẽ không nể mặt ai nữa.

Từ cục cảnh sát đi ra, trời đã tờ mờ sáng.

Tần Lãng nói: “Tôi chở mọi người về nhà khách lấy đồ đạc, sau đó đưa mọi người đến nhà bà ngoại tôi.”

Nguyễn Dao vẫn thấy ngượng ngùng khi đối mặt với anh: “Có phải sẽ làm phiền giáo sư Cố không?”

Cô nghiêng mặt, Tần Lãng nhìn sang vừa lúc lại thấy được chiếc nốt ruồi nhỏ màu đỏ kia, anh nhớ tới cảnh tượng lúc trước, cổ họng nuốt ực nói: “Sẽ không đâu.”

“Vậy làm phiền rồi.”

Ôn Bảo Châu nhìn Nguyễn Dao, lại nhìn Tần Lãng, luôn cảm thấy là lạ ở đâu đó.

Cặp mắt Lâu Tuấn Lỗi cũng như đèn pha mà dừng lại trên hai người, không hiểu sao anh cứ luôn nghe thấy mùi chua, khó ngửi của tình yêu.

Mấy người lên xe Jeep, đến nhà khách chào rồi lại lái xe đến khu vực quân đội.

Giáo sư Cố nhìn thấy bọn họ đến đây còn cảm thấy rất lạ, nhưng sau khi biết Nguyễn Dao suýt bị người ta giết người cướp của, bà ôm Nguyễn Dao vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô như đang dỗ dành một đứa trẻ.

“Bé ngoan, bị dọa sợ rồi đúng không? Đừng sợ, bây giờ không sao nữa rồi.”

Trên người giáo sư Cố có mùi của thảo dược, rất dễ chịu.

Cái ôm của bà rất ấm áp, làm cô không khỏi nhớ đến bà nội Lưu đã nuôi dưỡng cô ở đời trước.

Cô còn nhớ năm đó cô mới năm tuổi, cha mẹ cô bỏ lại một mình cô rồi dẫn em trai đi, lúc đó cô đã khóc đến khàn cả cổ, bọn họ cũng không quay đầu lại liếc nhìn cô một lần.

Mọi người trong thôn nói cô bị cha mẹ bỏ rơi, người thân thích ở thôn khác không ai muốn nuôi dưỡng cô, ngay khi cô bị đưa đến cô nhi viện, bà nội Lưu đã nói bà ấy muốn nhận nuôi cô.

Bà nội Lưu là một bà lão nghiêm túc, trẻ con trong thôn đều thấy hơi sợ bà, trước kia Nguyễn Dao cũng thế, nhưng mỗi khi cô buồn, bà sẽ làm bánh đường nâu rất ngon cho cô, sẽ vỗ về rồi lại kể chuyện xưa cho cô nghe.

Cái ôm của bà rất ấm áp, giống cái ôm của giáo sư Cố bây giờ vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận