Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 383. Tiền kinh doanh 4

Chương 383. Tiền kinh doanh 4


Cây khô kia có kích thước khoảng một mét, vừa xù xì vừa xiêu vẹo, mọi người cũng không biết Nguyễn Dao nhặt cây khô này về là muốn làm gì.

"Đợi một lát các cô sẽ biết."

Nguyễn Dao vừa nói vừa lấy ra mấy cái đinh, đóng nó vào các vị trí trung tâm trên tấm ván, sau đó đặt cây khô lên cái đinh, cứ như vậy, cây khô giống như đang treo lơ lửng trên bức tường vậy.

Tiếp đó Nguyễn Dao dời bàn uống trà nhỏ được bện bằng liễu qua đặt dưới cây khô, lại cầm hai cái bình hoa chạm rỗng đến, một cái cắm cỏ đuôi chó và hoa tươi hái phía sau nhà khách, bình khác thì cắm cây khô nhỏ, cây khô uốn gợn nhô ra theo bình hoa, rõ ràng không có một lá cây nào, nhưng nhìn tổng thể thì không mộc mạc chút nào.

Mấy người ngây dại.

"Xưởng trưởng, cô biết ảo thuật sao? Lần đầu tiên tôi biết thì ra cây khô còn có thể trang trí như vậy."

"Tôi cũng vậy tôi cũng vậy! Mới vừa rồi cây khô kia còn rất xấu xí, nhưng khi đi qua tay của xưởng trưởng, lập tức đã thay đổi thành xinh đẹp như vậy rồi."

Mấy người Khương Anh hoàn hồn từ trong khiếp sợ, từng cái rắm cầu vòng ném lên người Nguyễn Dao.

Nguyễn Dao mỉm cười nói: "Các cô cảm thấy đẹp là được rồi, thời gian không nhiều lắm, các cô treo mấy cái đèn lồng được bện này lên bóng đèn đi, còn có lấy kẹo sữa Đại Bạch Thỏ ra thả vào trên khay trái cây đi.”

Đám người Khương Anh vội vàng đồng ý, động tác nhanh nhẹn trang trí lại chỗ triển lãm, không tới nửa giờ, việc trưng bày chỗ triển lãm đã được sắp xếp xong.

Từ lúc mới bắt đầu, chỗ triển lãm ở đối diện đã chú ý bên này, vào lúc này thấy chỗ này của Nguyễn Dao đã sắp xếp xong, nhìn một cái tức thì cũng bị làm cho hoảng sợ.

"Trời ạ, trước kia tôi cảm thấy sản phẩm các cô ấy rất rẻ tiền và không thực dụng, nhưng bây giờ trang trí lại, không biết tại sao tôi lại cảm thấy tất cả sản phẩm bên trong đều rất đắt tiền."

"Tôi cũng có loại cảm giác này, hơn nữa nhìn tổng thể rất là đẹp, có cảm giác cổ xưa, liếc mắt một cái tuyệt đối khó quên."

"Đúng, cũng rất đặc sắc, nếu sớm biết, chúng ta cũng làm thành như vậy, bây giờ chúng ta so sánh với đội này, hình như sản phẩm của chúng ta không còn đặc sắc nữa."

Không chỉ người đối diện nghĩ như vậy, người trái phải phía sau đều nghĩ như vậy, còn có người mời Nguyễn Dao đến trang trí cho bọn họ.

Bởi vì công cụ hạn chế, tất nhiên Nguyễn Dao không có cách nào trang trí cho bọn họ, chỉ chỉ vẽ một chút vị trí trưng bày của sản phẩm mà thôi, trải qua sự điều chỉnh của Nguyễn Dao, không ít sản phẩm được sắp xếp càng gọn gàng chỉnh tề hơn, hơn nữa còn rất có cảm giác sang trọng.

Mọi người liên tục cảm ơn Nguyễn Dao, còn có người cam kết sau khi hội triển lãm kết thúc, nhất định phải đưa mấy thứ sản phẩm của họ cho Nguyễn Dao.

Hơn một giờ sau bí thư Trịnh và Giang Xuân Hoa mới đến phòng triển lãm, thấy cách trang trí, hai người gật đầu liên tục, nhất là bí thư Trịnh, cảm giác lúc đầu mình mời chào Nguyễn Dao là một quyết định rất chính xác.

Chín giờ đúng, nhà triển lãm chính thức mở cửa, thương nhân nước ngoài lục tục đến, mặc dù chỗ triển lãm của Nguyễn Dao không phải đặt ở nơi cửa vào, nhưng thuộc về vị trí trung tâm, phàm là người muốn đi vào, phần lớn mọi người đều sẽ đi qua chỗ này.

Mỗi một người đi qua chỗ này đều bị hấp dẫn, dồn dập hỏi đây là sản phẩm gì, giả cả như thế nào, mà lúc này, ưu thế của đàm người Nguyễn Dao lại được bày ra.

Những chỗ triển lãm khác đều mời một hoặc hai người phiên dịch, lúc ít người thì không thành vấn đề, nhưng lúc khách nhiều, phiên dịch cũng không đủ dùng.

Nhưng bên này của Nguyễn Dao, cộng thêm Nguyễn Dao nữa là tổng cộng năm người, toàn bộ đều có thể nói tiếng Anh, từ giới thiệu sản phẩm đến giả cả đều nói không gặp phải chướng ngại gì.

Nhất là Nguyễn Dao, tiếng Anh vừa lưu loát vừa chuẩn, quan trọng nhất là thái độ đúng mực, trước mặt thương nhân nước ngoài thi thoải mái tự tin, chỉ một chuyện này, cô đã đánh bại chín mươi chín phần trăm công xưởng ở đây.

Lúc đầu đám người Khương Anh còn có chút ngại ngùng, nhưng dưới sự khích lệ của Nguyễn Dao, cũng lấy hết dũng khí trao đổi với người nước ngoài, sau đó ngày càng lưu loát hơn.

Thật ra ngôn ngữ chính là dùng để kết nối, chỉ cần hai bên có thể hiểu mình nói gì là được rồi, còn về có chuẩn hay không thì không quan trọng.

Lần này cũng có không ít thương nhân ở Hương Giang đến, Nguyễn Dao cũng có thể dùng tiếng Quảng Đông trao đổi với bọn họ, tất nhiên vì không để bị phá hình tượng, mấy ngày trước mỗi ngày cô đều chạy đến tìm người địa phương học tiếng Quảng Đông.

Vì vậy đám người Khương Anh thấy cô nói tiếng Quảng Đông cũng không cảm thấy kỳ lạ, trái lại từng người đều tràn đầy sùng bái, các cô cũng có học một ít tiếng Quảng Đông, nhưng thật sự rất khó học, đến bây giờ các cô chỉ có thể nói được một hai từ đơn giản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận