Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 149. Hoa tàn ít bướm 1

Chương 149. Hoa tàn ít bướm 1


Cố Việt Trạch cầm lấy một miếng khô heo bỏ vào trong miệng, trong lòng vô cùng thông cảm cho anh họ thứ ba.

Đã không ăn được khô heo ngon như vậy thì thôi, còn bị bà nội chê là hoa tàn ít bướm nữa, thật sự là quá thảm rồi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đồng chí Nguyễn vừa xinh đẹp vừa ưu tú, làm đồ ăn lại ngon, anh họ thứ ba quả thật là không xứng với người ta.

Cố Việt Trạch nghiễm nhiên biến thành fanboy nhỏ của Nguyễn Dao, thừa dịp giáo sư Cố đi ra ngoài, cậu ta lấy phân nửa chỗ khô heo trốn vào phòng.

Giáo sư Cố cúp điện thoại đi ra thì lại thấy khô heo đã vơi đi một nửa, lập tức giận đến mức phải mắng vài tiếng thằng nhóc thối.

Tần Lãng cúp điện thoại, tâm tình rất phức tạp.

Tuy rằng anh không thèm để ý bề ngoài của bản thân mình, nhưng tốt xấu gì anh cũng được gọi là anh chàng trai đẹp nhất căn cứ dầu mỏ, làm thế nào mà đến miệng bà ngoại anh lại bị biến thành trâu già bị người khác ghét bỏ?

Ánh mắt anh dừng ở trên nét mặt già nua của ông Lưu: "Chú Lưu, tôi nghe nói cô Lưu nhỏ hơn chú mười tuổi, bình thường hai người sinh hoạt cùng nhau có gì bất tiện không?"

Ông Lưu cầm khăn lau điện thoại: "Kết hôn là sống với nhau cả đời, có cái gì mà bất tiện với tiện, nhưng bà ấy cứ hay chê ta lớn tuổi hơn bà ấy, hồi trẻ thì còn đỡ, bây giờ thì cứ hay nói ta giống cải phơi khô, vừa già lại xấu."

Tần Lãng: "...”

Đột nhiên ông Lưu dừng lại động tác, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Kỹ sư Lãng, cậu hỏi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ nhà cậu giới thiệu đối tượng cho cậu sao? Năm nay kỹ sư Lãng hai mươi lăm tuổi, người kia nhỏ hơn cậu mười tuổi, chẳng phải đối phương mới mười lăm tuổi sao?"

Đầu ông Lưu không thể ngừng tưởng tượng được, nói đến phần sau thì ánh mắt nhìn Tần Lãng giống như nhìn một tên biến thái.

Khóe miệng Tần Lãng giật giật: "Chú Lưu hiểu lầm rồi, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi."

Nói xong anh sải bước ra khỏi buồng điện thoại.

Trăng đêm nay rất sáng, ánh trăng trắng bạc rọi xuống khiến mọi thứ xung quanh giống như được phủ lên bởi một lớp lụa mỏng.

Trong đầu đột nhiên hiện lên một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng muốt, Tần Lãng nhớ tới lần trước ở nhà ga, anh bị cô chế giễu vì dáng vẻ lớn tuổi của mình, không khỏi lần nữa lắc đầu bật cười.

Phía bên này Tần Lãng bị bà ngoại ruột trêu chọc, bên kia Thẩm Hàn Xuyên lại gặp đả kích lớn hơn nữa.

Rốt cuộc Thẩm Hàn Xuyên cũng nhận được thư của em gái Thẩm Văn Thiến.

Từ lần trước, sau khi gặp mặt Nguyễn Dao ở chính quyền huyện, cô giống như một viên hạt giống mọc rễ nảy mầm ở trong lòng anh, anh càng không muốn nghĩ dến, thì lại càng không thể quên được cô.

Lần hồi âm trước, anh có dặn dò Thẩm Văn Thiến phải chung sống với Nguyễn Dao thật tốt, học tập nhiều ưu điểm của đối phương, sau khi thư được gửi đi, anh lúc nào cũng chờ mong thư hồi âm của em gái.

Với hiểu biết của anh về em gái, hồi âm của cô ta chắc chắn sẽ nhắc tới Nguyễn Dao, sau khi nhận thư lúc chiều, lúc nào anh cũng lơ đãng.

Lúc này anh chẳng thèm ăn cơm chiều mà vội vã chạy về nhà trọ xem thư.

So với lần trước, lần này thư chỉ có một tờ, bên trên viết ——

"Anh trai, em nghe lời anh, chung sống với Nguyễn Dao thật tốt, bây giờ cô ấy giống như thay đổi thành một người khác, trở nên thật là lợi hại, hiện tại cô ấy không chỉ là phần tử tiên tiến nữa, mà còn là chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ của đội sản xuất, cô ấy còn được lên báo nhiều lần lắm, hôm nay cô ấy đưa Ôn Bảo Châu gia nhập vào Liên đoàn Phụ nữ làm trợ lý, em cảm thấy mình con ưu tú hơn Ôn Bảo Châu nữa, nhưng cô ấy không lựa chọn em, đây đều là tại lỗi của anh!"

Nhìn thấy cái này, đầu óc Thẩm Hàn Xuyên mơ hồ, anh vội đọc tiếp.

"Lần trước Nguyễn Dao nói với em, cô ấy chưa từng thích anh, là hai anh em chúng ta hiểu lầm cô ấy, sở dĩ cô ấy tiếp cận em là bởi vì cô ấy thích em, cô ấy cảm thấy em xinh đẹp hào phóng lại nhiệt tình, không phải bởi vì anh. Lần này cô ấy không chọn em vào Liên đoàn Phụ nữ, chắc chắn là do trước đó chúng ta hiểu lầm cô ấy, cô ấy sợ ngại. Anh trai, em nói cho anh biết, về sau anh đừng có tự mình đa tình nữa, Nguyễn Dao thật sự không thích anh."

Thẩm Hàn Xuyên: "...”

Lá thư lần trước Thẩm Văn Thiến nói với anh rằng, Nguyễn Dao còn thích anh, hơn nữa vì muốn hấp dẫn sự chú ý của anh mà cố ý chơi trò lạt mềm buộc chặt.

Tuy rằng lúc ấy anh không biểu hiện ra ngoài, nhưng sâu bên trong anh lại mừng thầm.

Trước kia anh rất chán ghét phụ nữ tâm cơ và thủ đoạn, thế nhưng sau khi biết Nguyễn Dao giở trò với anh, anh lại chẳng cảm thấy chán ghét chút nào, ngược lại còn thầm mong chờ nữa.

Nhưng bây giờ lá thư này Thẩm Văn Thiến lại nói cho anh biết, chính miệng Nguyễn Dao nói không thích anh, còn bảo anh đừng tự đa tình.

Từ thiên đường rơi xuống địa ngục, chính xác là thế!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận