Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 227. Dở khóc dở cười 3

Chương 227. Dở khóc dở cười 3


"Tôi là cán bộ Liên đoàn Phụ nữ! Tôi là cán bộ Liên đoàn Phụ nữ!" Thẩm Văn Thiến vui mừng đến mức khóe miệng kéo đến vành tai, "Tôi phải nói tin tốt này cho anh trai, tôi còn phải viết thư về nói cho ba tôi biết, để xem bọn họ còn xem thường tôi được nữa không, hừ."

Từ nhỏ đến lớn, cô ta đều được bị coi là một đứa ngu ngốc đầu óc trống không, học hành không bằng được anh trai, miệng không ngọt ngào được như em gái, tóm lại ngoại trừ ăn uống thì làm gì không được.

Ban đầu cô ta chạy đến biên giới làm thanh niên tri thức, ngoại trừ giận dỗi thì cũng có ý muốn chứng minh bản thân, bây giờ cuối cùng cô ta đã chứng minh mình không phải là một kẻ ngu ngốc.

Nguyễn Dao nói cô ta là người có năng lực và có trách nhiệm!

Lâm Ngọc thấy lời này của Nguyễn Dao chỉ nói với cô và Thẩm Văn Thiến, phục hồi lại tinh thần chỉ vào Ôn Bảo Châu hỏi: "Vậy Bảo Châu đâu, cô ấy không được tuyển dụng sao?"

Ôn Bảo Châu cười ngây ngô nói: "Bây giờ tôi là trợ lý của Nguyễn Dao, sau này tôi sẽ đi làm ở công xưởng."

Lâm Ngọc và Thẩm Văn Thiến nghe vậy ngẩn ra: "Làm trợ lý? Chuyện từ khi nào vậy?"

Ôn Bảo Châu: "Hôm nay mới quyết định, tôi cảm thấy ở lại bên cạnh Nguyễn Dao có thể học tập thêm nhiều thứ hơn."

Thẩm Văn Thiến có chút ghen tị: "Tiền lương làm trợ lý hàng tháng của cô là bao nhiêu tiền, có phải nhiều hơn lương của cán bộ chúng tôi không?"

Ôn Bảo Châu xua tay: "Không có không có, làm trợ lý chỉ có mười tệ mỗi tháng, nhưng tôi nghĩ tiền lương ít hay nhiều cũng không thành vấn đề."

Cô ấy muốn ở lại bên cạnh Nguyễn Dao, hơn nữa trước khi cô ấy đến làm thanh niên tri thức, ông bà nội và cha mẹ cô ấy đã nhét cho cô rất nhiều tiền, cho nên cô ấy không thiếu tiền tiêu xài.

Nghe nói làm trợ lý chỉ có mười tệ tiền lương, ít hơn năm tệ so với làm cán bộ, trong lòng Thẩm Văn Thiến thoải mái hơn nhiều.

Nguyễn Dao tiếp tục nói: "Sau này tôi sẽ từ chức chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ của đội sản xuất, ý của chủ nhiệm Hồ là để tôi tìm giúp một người. Hai người các cô có năng lực tương đương, trước mắt tôi cũng không chọn được. Hai tháng tiếp theo, tôi sẽ quan sát các cô từ mọi phương diện để tổng hợp đánh giá và cân nhắc, sau đó chọn ra người thích hợp nhất từ các cô, nếu các cô muốn làm chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ, vậy thì phải cố gắng."

Là chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ đó, mặc dù bản chất vẫn còn là một cán bộ, nhưng địa vị và cách gọi không giống nhau, tiền lương cũng không giống nhau, ước chừng nhiều hơn hai tệ.

Lâm Ngọc và Thẩm Văn Thiến liếc nhau một cái, đều thấy được lòng tin cùng ý chí chiến đấu trong mắt nhau.

Người trong đội sản xuất thấy Nguyễn Dao trở về, rối rít xông tới vây quanh cô.

"Phó xưởng trưởng Nguyễn, cô đã trở lại rồi, mọi người đều rất nhớ cô."

"Phó xưởng trưởng Nguyễn, lần trước người của tòa soạn đến phỏng vấn, tôi có nói chuyện giúp cô."

"Tôi cũng vậy, phó xưởng trưởng Nguyễn, bây giờ chúng tôi không mắng con dâu cũng không đánh cháu gái, khi nào lại tuyển thêm công nhân vậy?"

Mọi người bảy miệng tám lưỡi, có người khen Nguyễn Dao càng ngày càng xinh đẹp, cũng có người khen cô có năng lực, nhưng mọi người quan tâm nhất vẫn là chuyện tuyển dụng.

Nguyễn Dao: "Công xưởng hiện có 668 công nhân, số lượng rất dồi dào, trước khi nhận được nhiều đơn đặt hàng hơn thì tạm thời công xưởng sẽ không tuyển dụng, nhưng mọi người đừng nản lòng, công xưởng bây giờ mới bắt đầu, sau này phát triển, tôi sẽ ưu tiên cho tất cả mọi người."

Bây giờ thật ra người của công xưởng đã quá nhiều, cô không có ý định tuyển dụng tiếp cho đến khi nhận được nhiều đơn đặt hàng hơn.

Mọi người nghe được tạm thời không tuyển người, trong lòng đều nhịn không được mà cảm thấy mất mát, nhưng sau khi nghe được Nguyễn Dao nói sẽ ưu tiên bọn họ, trong lòng lập tức thấy thoải mái hơn nhiều.

"Phó xưởng trưởng Nguyễn, cha mẹ cô sinh ra cô vậy như thế nào vậy, sinh cô ra không chỉ xinh đẹp mà còn có bản lĩnh như vậy."

"Còn phải nói sao, nếu mấy đứa nhóc nhà tôi có một nửa bản lĩnh của cô thì tôi cũng sẽ không lo lắng như vậy."

Triệu Hương Lan từ trong đám người chen ra, cười nịnh nọt với Nguyễn Dao: "Cháu gái lớn, hiếm khi thấy cháu trở lại, sao cháu không về nhà?"

Có người không quen với bộ dáng của Triệu Hương Lan: "Tôi nói này vợ Bảo Điền, lần trước hai mẹ con họ Trương tới đây, bà suýt chút nữa đã bán phó xưởng trưởng Nguyễn, theo tôi thì phó xưởng trưởng Nguyễn nên đưa bà đến nông trường mới đúng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận