Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 144. Khinh bỉ trong lòng 1

Chương 144. Khinh bỉ trong lòng 1


Nguyễn Dao nhìn về phía Ôn Bảo Châu, nhẹ nhàng đong đưa đầu về trước và sau.

Ôn Bảo Châu đã hiểu, cô hung hăng cắn răng một cái, sau đó mạnh mẽ đập đầu về sau!

Phương Chí Hành đau đớn kêu lên một tiếng.

Sau đó khuỷu tay Ôn Bảo Châu lại huých một cái, rồi nhân cơ hội thoát ra khỏi trói buộc của Phương Chí Hành.

Thừa dịp anh bệnh đòi mạng anh!

Nguyễn Dao vội chạy tới, đẩy Phương Chí Hành xuống sông.

Vừa rồi Phương Chí Hành không dự đoán được Ôn Bảo Châu sẽ đột nhiên phản kháng, lúc này càng không dự đoán được Nguyễn Dao sẽ đột nhiên đẩy, hắn ta cảm giác chân của mình rời đất rồi bay lên.

Các xã viên nhìn thấy Phương Chí Hành bị đẩy bay ra ngoài, rồi lại nằng nặng rơi xuống sông, sau đó vì không biết bơi mà giãy dụa trong nước đến mức mặt đỏ lên.

Mọi người chậm chạp phản ứng lại ——

Phương Chí Hành bị Nguyễn Dao đẩy bay?

Phương Chí Hành bị Nguyễn Dao đẩy bay!

Bay…

Phương Chí Hành: ????

Tất cả mọi người không ngờ Nguyễn Dao trông gầy yếu vậy mà mạnh như thế, có thể đẩy cả một người đàn ông bay xuống sông.

Nhưng lại có một người cảm thấy chẳng hề bất ngờ chút nào, người này không phải ai khác, chính là lão tam Nguyễn gia - Nguyễn Hưng Dân.

Lần trước bị Nguyễn Dao dùng gậy gộc đánh, hắn ta đã biết cô mạnh bao nhiêu, lúc này nhìn thấy Phương Chí Hành bị đẩy bay ra ngoài, trong lòng hắn không khống chế được mà vui sướng khi người gặp họa.

Rốt cuộc hắn ta không phải người duy nhất ở đội sản xuất bị phụ nữ đánh rồi.

Phương Chí Hành rơi xuống nước, uống liên tục mấy ngụm nước, nhưng bản năng muốn được sống khiến hắn ta bắt đầu vung vẩy hai tay bơi về phía bờ sông.

Bạn cho rằng Nguyễn Dao sẽ dễ dàng bỏ qua cho hắn ta như vậy sao?

Đáp án đương nhiên là không thể nào rồi.

Cô giật lấy cây cuốc từ trong tay của một người trẻ tuổi của Lâm gia, sau đó đi đến bờ sông, ra sức nhấn đầu Phương Chí Hành đang muốn trèo lên.

Phương Chí Hành cứ như vậy lần nữa bị nhấn vào trong nước, lại ùng ục ùng ục uống thêm mấy ngụm nước.

Đương nhiên Nguyễn Dao không muốn giết chết người ta, vì kẻ cặn bã như thế mà vấy bẩn tên mình cũng không đáng, cho nên nhấn nước thêm mấy chục giây thì cô lại thả ra.

Phương Chí Hành lại lần nữa trồi lên mặt nước, liên tục ho khan, sặc đến mức nước mắt đều chảy ra, lồng ngực giống như muốn nổ tung.

Hắn ta gian ác trừng mắt nhìn Nguyễn Dao, cũng không chờ hắn ta chửi ầm lên, cái cuốc trong tay của Nguyễn Dao lại chuyển động.

Đầu của Phương Chí Hành lại lại lại bị nhấn vào trong nước.

Phương Chí Hành: “...”

Mọi người: “...”

"Hại chết một mạng người thì thôi đi, đã thế còn muốn ra tay lần nữa, loại người cặn bã súc sinh bại hoại như chú, không cho chú uống thêm mấy ngụm nước sông, trong lòng tôi không thoải mái!"

Phương Chí Hành ở dưới nước nghe được lời của cô, tức giận đến suýt nữa hộc máu.

Nhưng hắn ta đang ở trong nước, căn bản không có cách nào phản kháng, hiện tại hắn ta chỉ hy vọng mẹ và người nhà hắn ta mau tới đây cứu hắn ta.

Lúc này mẹ Phương và những người khác của Phương gia đều treo lên cùng một loại biểu cảm - biểu cảm không thể tin nổi.

Vừa nãy lúc Lâm Đại Thành muốn đập hầm, sở dĩ mẹ Phương dám hùng hổ tát anh ta như vậy là vì bà chắc chắn Phương Chí Hành không giết người, nhưng khi thi thể bị đào ra, tiếp đó Phương Chí Hành lại cưỡng ép nữ thanh niên tri thức, bà cảm giác như có một trận sét đánh lên đầu bà, cả người ngây ra.

Thấy Phương Chí Hành bị nhấn nước mấy lần liền, mặt mũi trắng bệch cả, lúc này mẹ Phương mới lấy lại tinh thần.

"Cô mua thả con trai tôi ra! Là tôi giết, không phải Chí Hành giết, các người muốn bắt thì bắt tôi đây!"

Mẹ Phương bước đến cướp đi cái cuốc trong tay của Nguyễn Dao, vẻ mặt cực kỳ kích động.

Nguyễn Dao vốn không muốn giết Phương Chí Hành, cho nên mẹ Phương vừa giành lấy là cô đã buông tay ngay.

Thế nhưng mẹ Phương lại muốn gánh tội thay, vậy thì không dễ như thế rồi.

"Bác Phương, chẳng cần biết bác muốn bao che cho Phương Chí Hành hay muốn gánh tội thay hắn ta, đây đều là phạm pháp!"

Hai tròng mắt mẹ Phương như chứa đầy độc, trừng mắt nhìn Nguyễn Dao: "Ai cần cô lo! Ai cần cô lo! Người là do tôi giết!"

Coi như là bà đã bừng tỉnh rồi, vốn lúc đầu người Lâm gia không nghĩ tới việc phải đập tường, nếu không phải do Nguyễn Dao đột nhiên nhúng tay, bọn họ cũng không thể nào tìm thấy thi thể.

Đều là do con khốn này hại con trai bà!

"Bác nói đúng, việc này hoàn toàn chính xác không phải tôi lo." Nguyễn Dao nhún nhún vai, quay người nhìn về phía đội trưởng Hồ, "Đội trưởng Hồ, đã để người đi báo công an chưa?"

Đội trưởng Hồ còn chưa kịp mở miệng, Lâm Đại Thành đã nói: "Tôi đã bảo con cả đánh xe ngựa đi rồi, chắc đồng chí công an sẽ tới nhanh thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận