Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 110. Gặp lại 7

Chương 110. Gặp lại 7


Nguyễn Dao cảm thấy cô gái này dường như có một loại địch ý vô hình đối với mình, thái độ rất không tốt, nhưng bây giờ cô là người cầu xin, đương nhiên không thể có mâu thuẫn với người khác vào thời điểm này.

"Tôi và giáo sư Cố đúng là không có hẹn, người nhà tôi bị bệnh, tôi muốn nhờ giáo sư Cố giúp đỡ khám bệnh cho chị gái tôi, có nhiều tiền hơn nữa tôi cũng nguyện ý trả."

Khóe miệng Cố Tiểu Diêu nhếch lên, trợn mắt cười nói: "Thật sự là khoác lác thì không mất tiền, với bộ dạng này của cô, cô có thể lấy ra bao nhiêu tiền? Hơn nữa, cô cho rằng dì Cố là loại người thấy tiền là sáng mắt sao? Thật là ngu ngốc!"

Vừa dứt lời, đột nhiên phía sau truyền đến âm thanh "kít kít".

Một chiếc xe jeep đậu trước cửa tiểu viện.

Cánh cửa chỗ ghế lái được mở ra, và một người đàn ông trẻ tuổi chân dài, eo hẹp, vai rộng bước ra khỏi xe.

Cố Tiểu Diêu nhìn qua, khuôn mặt vừa rồi đen như đáy nồi trong nháy mắt nở ra một đóa hoa: "Anh Tần, sao anh lại tới đây?"

Cố Tiểu Diêu nói xong bước nhanh ra, khi đi ngang qua bên cạnh Nguyễn Dao, còn cố ý dùng khuỷu tay đụng cô một cái.

Trái cây trong tay Nguyễn Dao không cầm chắc, táo rơi xuống lăn đầy đất.

Nguyễn Dao hận không thể tiến lên cho cô ta hai cái tát, trái cây ở Taratu thưa thớt, một cân táo này gần sáu tệ, rơi một cái không biết đã nát mất bao nhiêu .

Nguyễn Dao cực kỳ đau lòng, vội vàng ngồi xổm xuống nhặt táo.

Cố Tiểu Diêu nở nụ cười nghênh đón người đàn ông trẻ tuổi, ai ngờ người đàn ông cũng không thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái, trực tiếp lướt qua đi về phía Nguyễn Dao ở sau lưng cô ta.

Cố Tiểu Diêu: ???

Nguyễn Dao đang ngồi xổm trên mặt đất nhặt táo, đột nhiên trước mắt xuất hiện thêm một đôi giày quân đội màu đen.

Cô vô thức ngẩng đầu lên.

Tầm mắt đi lên, xẹt qua đôi chân dài, eo cứng cáp, yết hầu, cuối cùng rơi vào một đôi mắt đào hoa hút hồn.

Nguyễn Dao giật mình, tại sao anh ta lại ở đây?

Tần Lãng nhặt một quả táo bên chân đưa qua, nửa khom lưng, khóe môi nhếch lên cười nhạt.

"Đồng chí Nguyễn, chúng ta lại gặp lại nhau rồi."

Xung quanh rất yên tĩnh.

Ánh mặt trời vàng óng rọi lên người anh, anh như thể được bao phủ bởi một vầng hào quang màu vàng, ánh sáng làm dáng hình anh càng thêm cao lớn.

Hơn một tháng không gặp, hình như anh gầy đi một chút, trông dáng vẻ anh phong trần mệt mỏi, nhưng hoàn toàn không che giấu được khuôn mặt đẹp đẽ, lúc nào rực rỡ của anh.

Nguyễn Dao nhận lấy trái táo anh đưa qua bỏ vào, đứng lên cười nói: "Xin chào đồng chí Tần, sao anh lại ở đây?"

Tần Lãng: "Đây là nhà của bà ngoại tôi."

Bà ngoại?

Nguyễn Dao dừng lại, hai mắt lập tức sáng rực lên: "Chẳng lẽ bà ngoại của anh là giáo sư Cố?"

Tần Lãng không nghĩ nhiều gật đầu: "Ừ."

ĐM!

Đẹp trai, gia thế tốt, đây đúng là cao phú soái rồi.

Ánh mắt Tần Lãng đảo qua mái tóc cắt ngắn của cô: "Không phải đồng chí Nguyễn là thanh niên tri thức ở đội sản xuất à? Thế này là đang trộm đi ra ngoài chơi sao?"

Ánh mặt trời dừng trên người cô, nước da trắng như tuyết được chiếu vào đến tỏa sáng, dưới vành tai xinh xắn sáng ngời không tì vết là một chiếc nốt ruồi nhỏ màu đỏ như ẩn như hiện.

Khóe miệng Nguyễn Dao giật giật: "Tất nhiên là không phải, tôi đến thị trấn là để làm việc và học tập đó."

Tần Lãng: "Lý do này nghe vẫn thấy rất quang minh chính đại đấy."

Nguyễn Dao: "…"

Người này vẫn nói chuyện theo kiểu muốn ăn đòn như xưa.

Nhưng nghĩ đến việc lát nữa còn cần đến sự giúp đỡ của anh, Nguyễn Dao nặn ra một nụ cười: "Đồng chí Tần, hôm nay tôi đến là có việc xin giáo sư Cố giúp đỡ, không ngờ bà ấy lại là bà ngoại của anh, tục ngữ nói gặp được nhau đã là cái duyên, vậy xem ra hai ta thật sự rất có duyên với nhau."

Đôi mắt hoa đào của Tần Lãng mắt hoa đào hơi giật, từ chối cho ý kiến.

Cố Tiểu Diêu đằng sau lấy lại tinh thần từ trong nỗi kinh hoàng, nhanh chóng chạy tới: "Anh ba Tần, anh biết người này à? Cô ta nói cô ta muốn tìm bà dì Cố để xem bệnh, nhưng bà dì Cố hoàn toàn không có hẹn ai cả, với lại hơn hai năm nay bà dì Cố đã không khám bệnh cho ai cả, anh ba Tần anh tuyệt đối đừng để bị người khác lừa."

Mặt Tần Lãng không chút thay đổi, nhìn cô ấy một cái: "Cô thấy tôi là người ngu xuẩn vậy sao?"

Cố Tiểu Diêu bị nghẹn một cái: "…"

"Anh ba Tần anh nghe em giải thích, ý của em không phải như vậy, em…"

Tần Lãng không để ý tới cô ấy, mở cửa nói với Nguyễn Dao: "Bây giờ bà ngoại tôi hẳn là đang ở nhà, cô vào đi."

Nguyễn Dao đồng ý lia lịa, đi theo Tần Lãng vào khoảng sân nhỏ.

Không hổ là nhà giàu, trên mặt đất là nền xi măng, bên trong thì là nền gạch, tuy không đến mức gọi là tráng lệ, nhưng so với những ngôi nhà ngói ở nông thôn thì đúng là rất thoải mái.

Bài trí trong phòng rất ngăn nắp, trên bức tường trước mắt treo một chiếc đồng hồ quả lắc lớn, phía bên phải có một giá sách, trên đó bày rất nhiều sách, bên cửa sổ để một cái bàn nhỏ, bình thường ngồi ở đó đọc sách uống trà, đúng lúc có thể nhìn thấy những bông hoa ngoài cửa sổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận