Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 151. Hoa tàn ít bướm 3

Chương 151. Hoa tàn ít bướm 3


Mấy ngày trôi qua, rốt cuộc ngày thu hoạch vụ thu cũng tới.

Năm nay cao lương mọc rất khỏe, bông trĩu nặng, hạt nào hạt nấy tròn trịa, các xã viên thấy thế thì cười như nở hoa.

Cả năm trời mọi người hầu hạ mấy loại hoa màu này còn cẩn thận hơn là chăm sóc người lớn trong nhà, vất vả cả một năm trời, chẳng phải là luôn ngóng trông cho hoa màu được mùa sao?

Năm nay hoa màu mọc khỏe, trừ phần thóc thuế cho quốc gia, còn lại chính là của xã viên, rốt cuộc năm nay cũng có thể sống no đủ rồi.

Đội trưởng Hồ ra lệnh một tiếng, toàn bộ đội sản xuất lập tức lập tức vội bắt đầu thu hoạch mùa màng.

Những người giỏi làm việc đều bị phân đi thu hoạch cao lương, thu hoạch cao lương là việc nặng, nhưng đồng thời lương cũng cao, cho nên mọi người cũng không hề chán ghét, mà còn tranh nhau đi nữa.

Cao lương sau khi gặt được chất thành đống, sau đó sẽ cắt bỏ bông cao lương, vè phần thân còn lại của cao lương kia đương nhiên là không thể vứt đi.

Cả cây cao lương đều là báu vật, bông cao lương có thể làm thành bàn chải, thân cây cao lương phơi khô, sau này có thể dùng để sửa chữa hoặc xây nhà, lá non sau khi phơi khô có thể làm thức ăn cho gia súc.

Ngoại trừ trồng cao lương, đội sản xuất còn trồng cả bắp ngô và bông, Nguyễn Dao và các nữ thanh niên trí thức khác được đi hái bông.

So với việc thu hoạch cao lương và bắp ngô, công việc hái bông thoải mái hơn rất nhiều, nhưng mấy ngày liên tục như thế, mọi người bị phơi nắng đen đi không ít.

Nhưng nhìn đến bông trắng xếp thành một tòa núi tuyết, nhìn thấy bắp ngô xếp thành núi vàng, trên mặt mọi người đều nở tươi cười sung sướng.

Tuy rằng Nguyễn Dao đến tham gia lao động không lâu, nhưng chứng kiến mọi người vui vẻ như vậy, cô cũng bị cuốn hút theo.

Bông xếp thành một ngọn núi trắng nho nhỏ, nhìn qua giống như cây kẹo bông gòn siêu to, khiến người ta có cảm giác muốn lăn vòng bên trên, thế nhưng chẳng ai làm vậy cả kể cả trẻ con cũng biết những thứ này được dùng để đổi lương thực hoặc là làm quần áo, người lớn đã dạy bọn chúng không được tới gần bông từ lâu rồi.

Tiểu Mã Đường làm người hầu nhỏ đầu tiên của Nguyễn Dao, được Nguyễn Dao trao tặng danh hiệu "Đội trưởng nhỏ", để cậu phụ trách giám sát một đám trẻ còn nhỏ tuổi hơn mình, không cho bọn chúng tới gần bông.

Vậy mà Tiểu Mã Đường lại coi trọng công việc này, tóc chải đến trơn bóng, cầm nhánh cây nhỏ, mỗi ngày giống con nhỏ gà trống ngẩng đầu ưỡn ngực, một khi có đứa trẻ nào tới gần cậu liền lập tức tiến lên.

Sau khi thu hoạch vụ thu xong, cậu được Nguyễn Dao thưởng công cho năm viên kẹo sữa đại bạch thỏ.

Ý chí chiến đấu của toàn bộ đội sản xuất sục sôi, tuy rằng cực kỳ mệt, nhưng không ai than vãn.

Thu hoạch xong thì phơi nắng, sau khi gặt xong, cao lương và bắp ngô phải được thu hoạch lập tức, nếu không thì sẽ mốc meo hết, uổng phí cả một năm vất vả.

Ngô sau khi phơi nắng xong thì phải lột vỏ, đây là công việc đòi hỏi sử dụng tay rất nhiều.

Trải qua hơn một tuần bận việc, công tác thu hoạch vụ thu rốt cục tiến vào hồi cuối.

Đội trưởng Hồ nhìn thấy Đinh Văn Lâm sửa sang lại sổ sách kế toán ổn thỏa rồi, khóe miệng ông ngoác đến mang tai: "Trừ đi phần nộp thuế lương thực, năm nay các xã viên của đội sản xuất Tây Câu chúng ta còn được chia không ít lương thực, thành tích này của chúng ta, không chừng có thể được bầu thành đội sản xuất tiên tiến."

Nguyễn Dao cười nói: "Đây đều là nhờ có đội trưởng Hồ lãnh đạo tốt, không thì sao mà bội thu được."

Lời dễ nghe ai cũng thích nghe, đội trưởng Hồ nghe thấy thế thì cười đến mức khóe mắt như nở ra một đóa hoa.

Tâm tình rất tốt, đội trưởng Hồ người cũng hào phóng theo: "Chốc nữa tôi sẽ cho người sửa sang lại nơi ở của thanh niên tri thức, giường sưởi cũng phải sửa chữa lại, nếu không vào hôm nữa trời trở lạnh mọi người lại mắc bệnh."

Tuy rằng lúc trước nơi ở của thanh niên trí thức đã được sửa chữa đơn giản một chút rồi, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng che mưa, bây giờ lại có khá nhiều thân cây cao lương, chốc nữa sửa sang lại thì mùa đông sẽ không sợ nữa.

Nguyễn Dao cười nói: "Tôi thay mọi người cảm ơn đội trưởng Hồ, đúng rồi, đội trưởng Hồ, ai cũng có thể dùng cành liễu, cành mận gai và tử tuệ hòe của đội sản xuất chúng ta sao?"

Đội trưởng Hồ gật đầu: "Trên nguyên tắc là như vậy, nhà ai muốn đan rổ, sọt đều có thể hái về dùng, nhưng không thể hái sạch hết."

Cành liễu, cành mận gai cùng tử tuệ hòe đầu có thể dùng đan rổ đan sọt, nhà ai thiếu thì tự mình đến hái về dùng, trước kia cũng có người đan xong đem bán ở trên chợ, nhưng bây giờ không cho phép mua bán tư nhân như vậy nữa.

Hơn nữa mấy xã viên này đan rất thô sơ, căn bản không bán được bao nhiêu tiền, cho nên hàng năm đều sẽ còn dư lại khá nhiều, cuối cùng bị dùng làm củi khô nhóm lửa.

Nguyễn Dao gật đầu: "Hóa ra là thế, tôi hiểu rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận