Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 386. Có cảm giác như trông gà hóa cuốc 2

Chương 386. Có cảm giác như trông gà hóa cuốc 2


Chờ sau khi đi vào nhà triển lãm, Tiểu Mai mới che ngực nhỏ giọng nói: “Không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, sao bỗng nhiên lại trở nên nghiêm ngặt như vậy?”

Khương Anh le lưỡi một cái: “Tôi nghe nhân viên làm việc nói, hôm nay thương nhân nước ngoài đến, cũng phải học lời trích của chủ tịch.”

Nguyễn Dao nghe vậy nhíu mày một cái, dặn dò mấy người xung quanh: “Đừng nghị luận nữa, mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng ta làm xong chuyện của mình, còn những chuyện khác thì đừng tò mò.”

Bốn người khác thấy khuôn mặt nghiêm túc của Nguyễn Dao, cũng cảm giác bầu không khí căng thẳng xung quanh, vội vàng gật đầu bảo đảm nhất định sẽ ăn nói cẩn thận.

Không biết có phải liên quan đến chuyện đột nhiên trở nên nghiêm ngặt hay không, hôm nay thương nhân nước ngoài đến không được nhiều như ngày hôm qua, bầu không khí cùng càng nghiêm túc hơn hôm qua, người triển lãm cũng không dám tùy ý đi loạn, đều ở lại chỗ triển lãm của mình.

Có cảm giác như trông gà hóa cuốc.

Chỗ triển lãm này của Nguyễn Dao cũng bị ảnh hưởng, hôm nay tiếp đãi thương nhân nước ngoài ít hơn một phần ba ngày hôm qua, nhưng bởi vì cô có dặn dò trước, không ai than phiền cả.

Hai ngày tiếp theo cũng không khác gì ngày thứ hai là mấy, mỗi ngày đều phải học tập lời trích của chủ tịch, đều kiểm tra nghiêm ngặt khắp mọi mặt, tuy nhiên qua mấy ngày tiếp theo, công xưởng của Nguyễn Dao vẫn lấy được mấy đơn đặt hàng.

Trong đó đơn đặt hàng của ngày đầu tiên là lớn nhất, mấy đơn sau cũng không được lớn lắm, nhưng cũng là một mở đầu rất tốt.

Giống như trong dự liệu của Nguyễn Dao, bán được tốt nhất là phụ phẩm nông nghiệp, nhưng sản phẩm đan của Liễu Nghệ cũng vào trong năm hạng đầu, sau khi chủ nhiệm Lâm của trung tâm mậu dịch biết được, còn cố ý tuyên dương bọn họ chính là một hắc mã trong lần hội chợ Canton này.

Hội triển lãm đang tiến vào giai đoạn cuối, nhưng Tần Lãng sớm nên đến lại chậm chạp chưa đến, khiến Nguyễn Dao vô cùng lo lắng.

Giang Xuân Hoa thấy cô lo lắng như vậy, vì vậy chủ động nói sẽ giúp cô gọi điện hỏi căn cứ một tiếng, chồng bà ấy Khương Học Hải chắc chắn biết hành tung của Tần Lãng.

Nguyễn Dao là xưởng trưởng nên không thể tùy ý rời khỏi chỗ triển lãm, hơn nữa bây giờ kiểm tra nghiêm ngặt càng không thể tùy tiện đi đi lại lại, vì vậy cô đã cảm ơn Giang Xuân Hoa.

Giang Xuân Hoa đi ra ngoài một chuyến, hai giờ sau trở về nói cho cô một tin tức tốt: “Cha của Tiểu Anh nói, kỹ sư Lãng là bị sở trưởng Tống bảo đi đưa tài liệu rồi, ở căn cứ khác nên chậm trễ thời gian, ngày mốt là có thể đến Dương Thành.”

Nghe được Tần Lãng không sao, trong phút chốc Nguyễn Dao thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó nhăn mày nói: “Ngày mốt chúng ta phải đã kết thúc triển lãm này rồi.”

Sau khi kết thúc triển lãm bọn họ sẽ nhanh chóng trở về căn cứ, cứ như vậy, khẳng định hai người chỉ có thể vội vàng gặp mặt một lần rồi lại chia xa.

Giang Xuân Hoa cũng là người từng trải, thấy bộ dạng này của Nguyễn Dao không nhịn được cười nói: “Là lo lắng hai người không có thời gian ở bên nhau sao? Tương lai còn dài, sau này chờ hai đứa kết hôn rồi, cái có nhiều nhất chính là thời gian dính chung một chỗ.”

Nguyễn Dao bị nói đến mặt hơi nóng lên: “Cháu là đang suy nghĩ đến chuyện đơn đặt hàng, thím hiểu lầm rồi.”

Giang Xuân Hoa thấy cô cứng miệng cũng không vạch trần cô, chỉ là cười càng tươi hơn.

Nguyễn Dao bị cười làm mặt lại càng đỏ hơn, một khuôn mặt xinh đẹp như thoa phấn, trong trắng lộ ra sự hồng nhạt, còn động lòng người hơn đoá hoa tươi nở rộ đầu tiên của mùa xuân.

Liên tiếp bận rộn bốn ngày, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, đáy mắt của tất cả mọi người đều đen đi.

Buổi tối hôm đó lúc ăn cơm xong, Nguyễn Dao cầm ly trà lên: “Tôi lấy trà thay rượu kính mọi người một ly, mọi người đều đã cực khổ rồi, còn lại một ngày cuối, mọi người hãy kiên trì giữ vững nhé.”

Đám người Khương Anh vội vàng cầm ly trà lên: “Xưởng trưởng khách sáo quá rồi, chúng tôi không cực khổ một chút nào.”

“Đúng đúng, chúng tôi không thấy cực khổ chút nào cả.” Những người khác cũng luôn miệng phụ họa.

Bí thư Trịnh cũng cầm ly trà lên theo: “Đồng chí chủ tịch nói đúng, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, mấy đồng chí nữ các cô đều rất tốt, tôi kiêu ngạo vì các cô.”

Được bí thư Trịnh khen ngợi, các cô gái càng vui mừng đến mức hai má đỏ bừng, mệt mỏi lúc trước được quét sạch.

Bởi vì còn một ngày cuối cùng, tâm trạng của mọi người cũng thả lỏng hơn, sau khi ăn cơm tối xong ở tiệm cơm Quốc Doanh, mọi người cũng không vội vã trở về nhà khách như mấy ngày trước, mà là từ từ tản bộ đi về.

Gió đêm thổi đến, mang theo hương thơm của bùn đất cỏ xanh, cây cối xung quanh vẫn xanh tươi như mùa hè, không thấy một dấu vết khô héo nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận