Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 248. Không nói nên lời 5

Chương 248. Không nói nên lời 5


Tần Lãng đi qua bên cạnh cậu, lại tặng cho cậu ta những lời Nguyễn Dao nói lúc nãy: “Đây là bệnh, phải trị”

Lâm Tuấn Lỗi: “...”

Chẳng qua cậu chỉ nói nhiều hai câu, sao lại có bệnh rồi?

Nghỉ phép năm mới được năm ngày, Nguyễn Dao ở lại nhà họ Cố bốn ngày, đến ngày cuối cùng mới trở về.

Mấy ngày nay giáo sư Cố nuôi cô như con, nuôi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mập lên một vòng: “Cháu không thể tiếp tục như thế nữa, nếu tiếp tục nhất định sẽ bị giáo sư Cố nuôi thành con heo nhỏ mất.”

Giáo sư Cố nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn có chút thịt của cô một cái, cười nói: “Con gái phải có chút thịt mới đẹp, trước kia cháu quá gầy.”

Nguyễn Dao vươn tay ôm lấy bà: “Cháu phải đi về rồi, sau này có rảnh sẽ lại đến thăm bà.”

“Được, nếu như cháu không rảnh, đến lúc đó bà đi thăm cháu cũng được.” Trong lòng của giáo sư Cố cũng không nỡ, vừa nói vừa quay đầu dặn dò Tần Lãng: “Cháu phải đưa Dao Dao an toàn trở về đội sản xuất, nếu để cho con bé sức đầu mẻ trán gì đó, bà sẽ không tha cho cháu đâu.”

Tần Lãng mỉm cười, 'dạ' một tiếng.

Lâu Tuấn Lỗi ở bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác: “Lãng à, sao tôi cảm giác đồng chí Nguyễn mới là cháu gái ruột của giáo sư Cố, còn anh thì được lượm về thế?”

Tần Lãng lạnh lùng nhìn cậu: “Sau khi trở về căn cứ, tôi sẽ để cho cậu trở thành học trò ruột của phó sở trưởng.”

Lâu Tuấn Lỗi: “...”

Nghĩ đến tình cảnh bị phó sở trưởng kéo đi làm thí nghiệm, cả người cậu run lên.

Sau khi tạm biệt, bình thường Lâu Tuấn Lỗi vẫn ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, ai ngờ còn chưa đi lên cổ áo đã bị người ta kéo lại.

Tần Lãng: “Cậu ngồi phía sau.”

Lâu Tuấn Lỗi: “...”

Lúc đầu Nguyễn Dao muốn ngồi ở phía sau, nhưng Lâu Tuấn Lỗi đã chiếm vị trí phía sau rồi, chỗ bên cạnh thì để đầy đồ giáo sư Cố cho cô, cô không thể làm gì khác hơn là ngồi vào vị trí bên cạnh tài xế.

“Giáo sư Cố, tạm biệt.”

“Tạm biệt, trên đường cẩn thận.”

Cho đến khi xe Jeep đi xa không còn thấy bóng người nữa, Nguyễn Dao mới quay người lại, trong lòng chua xót.

Lâu Tuấn Lỗi cười nói: “Nếu đồng chí Nguyễn không nỡ, vậy thì làm cháu gái nuôi của giáo sư Cố đi.”

Lâu Tuấn Lỗi vừa nói xong lời này, liền cảm giác có một ánh mắt sắc bén liếc về phía mình.

Một giây sau nghe Tần Lãng nói: “Cậu hạ cửa kính xe xuống, nhìn thử lốp xe phía sau có phải bị kẹt đồ không.”

Lâu Tuấn Lỗi không nghi ngờ anh, cậu kéo cửa kính xe xuống, đưa đầu ra nhìn một cái: “Không có, không có kẹt đồ.”

Nói xong, cậu rụt đầu vào, muốn kéo cửa kính lại, ai ngờ kéo không lên, nút ấn bị hư!

“Lãng ơi, sao cửa kính xe không kéo lên được, anh đừng lái quá nhanh a a a... Lạnh quá...”

Nguyễn Dao quay đầu muốn nhìn thử xảy ra chuyện gì, ai ngờ thiếu chút nữa cười gần chết: “Ha ha ha, tóc đồng chí Lâu bị gì vậy nè, còn trẻ sao lại trọc như vậy rồi?”

Lâu Tuấn Lỗi bị gió thổi vào mặt đến đau vô cùng, còn phải dùng một tay khác che mái tóc đáng thương: “Không trọc không trọc, đồng chí Nguyễn nhìn lầm rồi.”

Tần Lãng không cho chút mặt mũi nói: “Bình thường ở ký túc xá người rụng tóc nhiều nhất chính là cậu.”

Lâu Tuấn Lỗi: “...”

Đánh người không đánh mặt, vạch trần người khác không nói rõ khuyết điểm, đã nghe qua chưa hả!!

Thổi một lúc lâu, Tần Lãng mới nói cho Lâu Tuấn Lỗi cách có thể kéo cửa kính về.

Bởi vì bại lộ chuyện đầu hói, Lâu Tuấn Lỗi ấm ức.

Hai người Tần Lãng và Nguyễn Dao nói về chuyện thịt heo khô, cậu cũng không biết chuyện, cho nên không chen lọt được một câu nào.

Lâu Tuấn Lỗi: Cứ cảm giác mình giống như một cá dưa chua, vừa chua, vừa dở, vừa dư thừa* QAQ.

*Dư với cá đồng âm với nhau.

Giống như lúc trước, Nguyễn Dao để Tần Lãng đưa cô đến cửa thôn thì để cô xuống, xuống xe nói tiếng cảm ơn, sau đó cô xách túi lớn túi nhỏ đi không quay đầu lại.

Cho đến khi bóng người cô biến mất ở cuối đường, lúc này Tần Lãng mới khởi động xe quay đầu rời đi.

Lâu Tuấn Lỗi 'chậc' một tiếng, vuốt cằm nói: “Bây giờ tôi có chút không hiểu, rốt cuộc quan hệ hai người các người có phải là người yêu hay không?”

Nói là đúng, hai người này lại không thừa nhận.

Nói là không phải, nhưng lại cảm giác giữa hai người tản ra mùi chua thối của tình yêu.

Bàn tay trắng nõn thon dài của Tần Lãng khoác lên tay lái, ngay lúc Lâu Tuấn Lỗi cho rằng anh sẽ phủ nhận như lúc trước, lúc này chỉ nghe anh miễn cưỡng nói---

“Lúc khoan giếng khai thác dầu hỏa, một cái giếng thường trải qua rất nhiều lần khoan, quan hệ của tôi và đồng chí Nguyễn, hôm này là lần thứ ba khoan vào rồi.”

Một cái giếng phải khoan mấy lần, có liên quan đến tình huống tầng đất và độ sâu của giếng đó, ba lần khoan có thể đi vào tầng rất sâu rồi.

Lâu Tuấn Lỗi vẫn không hiểu: “Cho nên, đây là hai người đã phát triển sâu đến một mức độ rồi?”

Tần Lãng cười không đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận