Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 294. Sa Y Nhiên là một tình địch mạnh 6

Chương 294. Sa Y Nhiên là một tình địch mạnh 6


Bốn mươi lăm người nghe nói như vậy, trong lòng có áy náy nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đoàn người đi ra lầu làm việc tìm Nguyễn Dao.

Nguyễn Dao nhìn đoàn người này, có chút sửng sốt.

Đoàn người thấy Nguyễn Dao không lên tiếng, còn tưởng rằng cô không muốn, lập tức cầu xin.

“Đồng chí Nguyễn, cầu xin cô để cho chúng tôi đến đây đi, dù cho lần này không thể vào đội khai thái dầu mỏ phụ nữ, chúng tôi cũng muốn học thêm kiến thức.”

“Đúng vậy, cầu xin cô, đồng chí Nguyễn.”

Mặc dù lần này chỉ thành lập một đội ngũ, nhưng chỉ cần đủ kiến thức, chờ sau này lại thành lập, các cô sẽ có cơ hội nhiều hơn những người khác.

Nguyễn Dao liếc nhìn về phía mọi người, sau đó ngón tay thon dài trắng nõn nâng lên, chỉ năm người ở phía sau: “Lúc trước năm người các cô đi ra khỏi đội của tôi, cho nên tôi không thể nhận lại các cô được, nếu như mỗi người đều có thể làm theo ý mình đổi qua đổi lại, vậy sau này còn quản lý đội ngũ như thế nào?”

Năm người Lâm Tú Mai giống như bị sét đánh, trong ánh mắt của mọi người, vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng chạy đi.

Đến đây, đội ngũ của Nguyễn Dao có sáu mươi tám người, đội ngũ của Sa Y Nhiên có năm mươi hai người.

Nguyễn Dao chuyển bại thành thắng, lần đầu tiên vượt qua Sa Y Nhiên về số người.

Sa Y Nhiên vừa về đến nhà đã chạy vào phòng, nước mắt không nhịn được chảy xuống.

Nếu như lúc đầu thua Nguyễn Dao cô ấy nhất định sẽ không khó chịu như vậy, nhưng lúc đầu số người của cô ấy nhiều như vậy, nhiều hơn Nguyễn Dao năm mươi bảy người!

Mọi người đều cho rằng cô ấy thắng chắc, cô ấy cũng tự cho như thế, ai biết ông trời lại đánh cô ấy một cái tát vang dội.

“Sa Y Nhiên, con mở cửa, con đừng dọa mẹ...”

Mẹ Sa Y Nhiên lo lắng gọi ở bên ngoài cửa.

Sa Y Nhiên vùi mình vào chăn không trả lời.

Mẹ Sa Y Nhiên đang muốn ra ngoài tìm chồng, nhưng ở cửa lại đụng Hà Tuấn Ngạn.

“Dì, Sa Sa thế nào rồi?”

Mẹ Sa Y Nhiên than thở: “Sa Y Nhiên rất khó chịu, dì đi tìm cha con bé về an ủi con bé.”

Con gái ưu tú từ nhỏ, cho tới bây giờ chưa bao giờ thất bại, mặc dù bà ấy đau lòng con gái, nhưng cũng không trách Nguyễn Dao.

Ánh mắt Hà Ngạn Tuấn âm trầm, cắn răng nói: “Dì, trở về dì nói với Sa Sa, cháu sẽ không để em ấy phải chịu tủi thân thế này.”

Nói xong anh ta xoay người rời đi.

Mẹ Sa Y Nhiên cảm thấy vẻ mặt Hà Tuấn Ngạn có chút kỳ lạ, nhưng bà ấy vội vàng đi tìm chồng mình, cho nên không để trong lòng.

Sau khi A Trát Đề trở về với vợ, thấy con gái vẫn còn tự nhốt mình trong phòng, vội vàng đi đến gõ cửa: "Sa Y Nhiên, là bố đây, con mở cửa để bố vào đi."

Trong phòng yên tĩnh một lát mới có tiếng động: "Bố, bố đi làm việc đi, con không sao."

A Trát Đề không bị con gái làm cho dao động: "Sa Y Nhiên, bố muốn nói chuyện với con một chút, nếu như bây giờ con không muốn nói, bố sẽ chờ con ở ngoài cửa."

Ở trong ấn tượng của Sa Y Nhiên, bố cô ấy là một người vô cùng kiên nhẫn, ông ấy nói chờ nhất định sẽ chờ.

Sa Y Nhiên mở cửa: "Bố, con thật sự không sao."

A Trát Đề liếc nhìn đôi mắt đỏ hồng của con gái, ôn hòa hỏi: "Bởi vì chuyện mọi người chọn đội ngũ, nên tâm trạng con rất khó chịu?"

Sa Y Nhiên còn muốn nói không phải, nhưng đối diện với đôi mắt tràn đầy yêu thương dịu dàng của bố, lỗ mũi cô ấy chua xót, hốc mắt lại đỏ hồng lên.

"Bố, bố còn nhớ không? Hai năm trước con cũng có cách nghĩ giống như vậy, muốn ở trong căn cứ thành lập một đội phụ nữ khai thác dầu mỏ, chỉ là lúc đó con cảm thấy lãnh đạo không thể chấp nhận đề nghị này của con, cho nên không nói ra, nếu sớm biết lãnh đạo sẽ chấp nhận, con..."

"Đồng chí Tần là đồng chí nam mà con cảm thấy ưu tú nhất, anh ấy học thức uyên bác, lớn lên đẹp trai, lần đầu tiên thấy anh ấy con đã thích rồi, nhưng khi con tỏ tình anh ấy lại từ chối con, anh ấy nói anh ấy đã có người trong lòng, anh ấy còn nói người anh ấy thích rất tốt, rất ưu tú."

"Lúc ấy con không phục lắm, nhưng khi con thấy cô gái ấy, cô ấy đẹp như vậy, năng lực lại mạnh như vậy, không chỉ để lãnh đạo chủ động mời cô ấy đến đây, còn nói sẽ ủng hộ vô điều kiện chuyện cô ấy mở công xưởng, so sánh với cô ấy, con thật sự thua kém."

A Trát Đề xoa đầu con gái, giọng nói ôn hòa trầm thấp: "Cho nên con đăng ký tranh cử chức đội trưởng, mấy ngày nay thức đêm sửa giáo án, lại vì đội viên không có cách nào tiếp thu kiến thức mà trắng đêm khó ngủ?"

Sa Y Nhiên cắn môi, nhìn chằm chằm xuống mặt đất: "Con... chỉ là con muốn chứng minh mình không kém như vậy."

Từ nhỏ cô ấy chính là con của người ta trong miệng mọi người, thành tích học tập luôn bỏ xa bạn học, những mặt khác cũng hết sức ưu tú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận