Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 392. Người phụ nữ này, thật là thú vị 5

Chương 392. Người phụ nữ này, thật là thú vị 5


Nguyễn Dao vô thức lùi cơ thể tránh về phía sau một chút, tránh thoát cánh môi đang lại gần của Đinh Hạo Văn: “Tôi sẽ không nói tôi có tình cảm hay không, có điều tôi khuyên đồng chí Đinh tốt nhất là không nên chạm vào tôi, bằng không chỉ sợ là đồng chí Đinh sẽ không giải thích được với “anh Thâm” kia đâu.”

“Em có biết mình đang nói gì không?”

Rõ ràng Đinh Hạo Văn bị kích thích, vết sẹo trên mắt trái giật giật, vẻ mặt hiện lên ba phần tức giận, bảy phần không phục.

Trong lòng Nguyễn Dao hơi động, mặt lại không biểu cảm nói: “Nếu như tôi đoán không sai, nơi này là do anh Thâm kia làm chủ, chỉ sợ là anh Thâm cũng không biết anh bắt tôi đi?”

“...”

Đinh Hạo Văn giống như thấy quỷ mà trợn trừng mắt lên, không hiểu sao Nguyễn Dao có thể đoán trúng mọi thứ.

Đúng là anh Thâm không biết việc gã bắt Nguyễn Dao về đây, thật ra sau khi gã bắt Nguyễn Dao về đã có chút hối hận.

Nguyễn Dao vừa thấy sắc mặt này của Đinh Hạo Văn, trong lòng càng thêm chắc chắn: “Xem ra tôi đoán trúng rồi, Nguyễn Thanh Thanh thật sự hại đồng chí Đinh thảm rồi, nếu như anh Thâm biết tôi là một phần tử yêu nước tiên tiến, chắc chắn anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho đồng chí Đinh đâu nhỉ?”

“Em câm miệng lại cho tôi!”

Đinh Hạo Văn nắm lấy cằm của cô càng mạnh hơn, sức mạnh đến nỗi muốn bẻ trật khớp cằm của cô ra.

Nguyễn Dao đau đến hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt trở nên tái nhợt mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Xem ra cô lại đoán đúng lần nữa, vừa rồi Đinh Hạo Văn đột nhiên đánh Nguyễn Thanh Thanh đã khiến cô cảm thấy có chút kỳ lạ, cho dù Đinh Hạo Văn có mơ ước sắc đẹp của cô, cũng không đến mức hành hung Nguyễn Thanh Thanh vì cô, dù sao bọn họ còn muốn xem Nguyễn Thanh Thanh làm hàng hóa bán đi.

Sở dĩ đột nhiên gã nổi giận, chắc chắn là có lý do khác, sau đó Nguyễn Thanh Thanh lại nhắc tới tên anh Thâm, thoáng cái cô đã đoán được vấn đề ở chỗ nào.

Nguyễn Dao nhịn đau, đôi mắt bình tĩnh nhìn Đinh Hạo Văn: “Tục ngữ nói: Thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng, vừa nhìn đồng chí Đinh đã thấy là một người có hoài bão, nếu như đồng chí Đinh có thể ngồi lên vị trí người đứng đầu, đến lúc đó tất nhiên là anh Thâm không có cách để bắt anh...”

Vết sẹo trên mắt trái của Đinh Hạo Văn run rẩy, cắn răng hỏi lại: “Em có biết em đang nói gì không?”

Nguyễn Dao không vì vẻ mặt âm tàn của gã mà lùi bước: “Bản lĩnh của tôi, chắc hẳn đồng chí Đinh đã nghe qua, bán tôi đến sơn thôn không khỏi có tài nhưng không biết trọng dụng, nếu như để tôi ở lại, tôi bảo đảm vài năm nữa, chắc chắn đồng chí Đinh sẽ trở thành một ông chủ lớn và bá chủ!”

Ánh mắt Đinh Hạo Văn sắc bén như chim ưng, âm tà như độc xà, không chớp mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Dao không chớp mắt: “Người phụ nữ em đây thật dám nói quá! Lẽ nào em lại không sợ tôi nói những lời này cho anh Thâm nghe?”

Nguyễn Dao gian nan nhếch mép: “Không sợ, bởi vì tôi tin là một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất biết thương hoa tiếc ngọc!”

“Ha ha ha...” Đinh Hạo Văn lập tức buông cằm Nguyễn Dao ra, ha ha cười lớn, vẻ mặt kia hiển nhiên là do sung sướng làm thành như vậy, “Người phụ nữ này, thật là thú vị.”

Nghe thấy lời này, Nguyễn Dao biết mình tạm thời an toàn: “Sau này đồng chí Đinh sẽ biết, tôi không chỉ thú vị mà tôi còn là một người có nhiều tài đức.”

Lông mày rậm của Đinh Hạo Văn nhướng lên, duỗi tay sờ soạng cánh môi đỏ thắm của Nguyễn Dao: “Đồng chí Nguyễn muốn gả cho tôi như vậy sao? Thế nhưng tôi nghe nói đồng chí Nguyễn đã có người yêu, đồng chí Nguyễn cam lòng bỏ người yêu như vậy sao?”

Lúc này không biết Đinh Hạo Văn có bị thối răng hay không, vừa lại gần, một mùi xộc vào mũi, Nguyễn Dao ngừng thở: “Người đàn ông kia chỉ là một nhân viên kỹ thuật, tiền lương mỗi tháng cũng không nhiều bằng tôi, tôi cần một người đàn ông lớn gan, có dã tâm, như vậy mới có thể xứng đôi với tôi.”

Đáy mắt Đinh Hạo Văn lập tức dâng lên dục vọng, cười lộ ra hàm răng vàng khè, đưa mặt lại gần Nguyễn Dao.

Mặt gã càng ngày càng gần, mắt thấy sắp chạm đến cánh môi của Nguyễn Dao, đúng lúc này, phía sau truyền tới một giọng nói âm lãnh: “Xem ra có người không phục tao đây làm đại ca, ngay cả lời tao từng nói cũng biến thành gió thổi bên tai!”

Lời này vừa nói ra, Đinh Hạo Văn giống như bị kim đâm, lập tức buông mặt của Nguyễn Dao ra, khuôn mặt dữ tợn run rẩy có thể thấy rõ, xoay người lại nói: “Anh Thâm sao anh lại ở đây, em...”

Lời nói còn chưa kịp nói xong, anh Thâm đã đột nhiên nhấc chân lên đạp một phát vào bụng Đinh Hạo Văn.

Đinh Hạo Văn đau đến kêu một tiếng, cả người bay ra ngoài, cuối cùng đặt mông ngồi sập xuống đất, sắc mặt gã lúc đỏ lúc trắng, bụng và mông đau nhức cũng không tính là gì, nhưng bị đánh như vậy ở trước mặt một đám anh em, thực sự quá mất mặt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận