Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 286. Sa Y Nhiên thích kỹ sư Lãng 3

Chương 286. Sa Y Nhiên thích kỹ sư Lãng 3


Trước đó thím Xuân Hoa đã đưa cho cô một ít than đá nhưng không nhiều, cô còn đang định mai hỏi xem mua ở chỗ nào, không ngờ Tần Lãng đã mang đến cho cô.

Tần Lãng như không nghe cô nói, anh mang than đá đến phòng bếp.

Nguyễn Dao cũng đi theo, thấy than đá mới nhóm cách đó không lâu đã tắt từ lúc nào không biết, cô khẽ lẩm bẩm: “Than đá này sao lại nhanh tắt như vậy chứ, rõ ràng mới đốt ban nãy mà giờ đã tàn.”

Tần Lãng ngồi xổm xuống nhìn thử, sau đó đứng lên nhìn khắp bốn phía, anh cầm lấy cái xẻng ở góc, lại ngồi xuống lần nữa, nửa ngồi nửa quỳ lấy tro bên trong ra.

“Cô không lấy tro bên trong ra nên mới dễ bị tắt.”

Nguyễn Dao tiếp thu, “ồ ồ” hai tiếng, ánh mắt lại không khống chế được mà nhìn vào mông anh.

Anh quỳ một chân trên mặt đất, từ góc của cô nhìn sang, tư thế này khiến mông vểnh lên rất nhiều, cô không khỏi nghĩ đến xúc cảm bóp lần trước, trong lòng bắt đầu ngứa ngáy.

Tần Lãng lấy tro ra, sau đó lại bỏ than mới vào, tiếp đó còn giúp cô đốt than lên.

Sau khi làm xong, Tần Lãng đột nhiên phát hiện phía sau không có tiếng động, anh đột nhiên quay đầu lại, sau đó thấy ánh mắt Nguyễn Dao đang nhìn chằm chằm...

Mông của anh.

“...”

Nguyễn Dao không ngờ anh lại đột nhiên quay đầu lại, lại còn bắt đúng lúc cô đang nhìn mông anh.

Quá xấu hổ rồi.

Mặt cô lập tức đỏ bừng: “Hình như nước không đủ, tôi ra ngoài xách thêm nước vào.”

Nói rồi vội vàng xông ra ngoài, nào ngờ ban nãy xách nước cô không may làm đổ ít nước ra, lúc này bên dưới trơn trượt, cô trượt chân ngã về phía sau.

Nguyễn Dao bị dọa hét lên một tiếng, Tần Lãng cũng bị cô dọa giật nảy mình, anh vô thức tiến lên một bước đỡ cô.

Không ngờ lại có một chuyện ngoài ý muốn nữa xảy ra.

Nguyễn Dao thấy Tần Lãng tiến lên, cô theo bản năng duỗi tay về phía anh, đúng lúc nắm được áo của anh.

“Tách tách tách” vài tiếng, khuy áo sơ mi không chịu nổi sức nặng, lập tức bung hết ra.

Lúc nãy Tần Lãng chuyển than đá nên đã bỏ áo bên ngoài, chỉ mặc một cái áo sơ mi, lúc này cúc áo sơ mi bung hết ra, lồng ngực rắn chắc và hai đóa hoa mai nhô ra lập tức lộ rõ.

Tần Lãng: “...”

Nguyễn Dao: “...”

Sợ nhất là khi không khí đột nhiên yên tĩnh.

Hai người mở to mắt nhìn nhau, trong phòng yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Đôi mắt đào hoa của Tần Lãng nhíu lại: “Đồng chí Nguyễn hình như rất có hứng thú với cơ thể của tôi?”

Ừ thì có hứng thú, nếu như đêm hôm Ngô Hữu Thêm lần trước là ngoài ý muốn, thì lúc trước bóp mông anh, vừa rồi nhìn chằm chằm mông anh và hiện tại xé áo của anh cũng không thể nói là ngoài ý muốn được.

Nguyễn Dao khóc không ra nước mắt: “...”

Không sai, đúng là cô rất thèm muốn thân thể anh, nhưng lần này thật sự không phải cố ý, cô cũng không biết vì sao lại thành như thế này.

Đôi mắt đào hoa của Tần Lãng nhìn cô chăm chú: “Chẳng lẽ đồng chí Nguyễn cũng thường xuyên đùa giỡn dê xồm những đồng chí nam khác như thế này sao?”

Nguyễn Dao lắc đầu như trống bỏi: “Đương nhiên là không! Tôi là chính nhân quân nữ, mọi chuyện tôi làm với đồng chí Tần anh đều là tai nạn.”

Tóc của cô khẽ đảo qua hai đóa hoa mai trước ngực anh, giống như lông vũ lướt qua vậy, một cảm giác ngứa ngáy chạy khắp toàn thân anh.

Yết hầu Tần Lãng nhấp nhô lên xuống, anh đỡ cô dậy: “Vậy là tốt nhất, căn cứ chưa từng có nữ dê xồm, tôi cũng không hy vọng đồng chí Nguyễn nổi danh vì chuyện này.”

Mặt Nguyễn Dao nóng bừng bừng, cô nhỏ giọng cứu vớt danh dự của mình: “Tôi thật sự không phải nữ dê xồm.”

Đôi mắt đào hoa của Tần Lãng nhìn cô, ánh mắt rõ ràng là không tin những gì cô nói.

Nguyễn Dao chột dạ, không dám phản bác, cũng không dám đối mặt với anh.

Cô cúi đầu xuống để lộ cần cổ trắng nõn, ánh mắt Tần Lãng đảo qua, yết hầu lại nhấp nhô lên xuống một lần nữa.

“Nếu như không có chuyện gì thì tôi đi trước, ký túc xá tôi ở đi thẳng bên phải, có chuyện gì có thể qua đó tìm tôi.”

Nói rồi anh cúi người nhặt cúc dưới đất lên, chuẩn bị đi ra ngoài.

Ánh mắt của Nguyễn Dao đảo qua lồng ngực rắn chắc của anh: “Áo của anh... Anh cứ như vậy ra ngoài sao, không có vấn đề gì chứ?”

Ra ngoài như vậy, lát nữa bị người khác nhìn thấy thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Tần Lãng: “Tuấn Lỗi chờ tôi ở bên ngoài.”

Nói xong anh xoay người rời đi.

Dù sao quan hệ của hai người cũng không phải là người yêu, dù có là người yêu đi nữa, cô nam quả nữ ở chung một phòng sẽ làm xấu thanh danh của cô.

Nguyễn Dao đi theo đóng cửa, chờ anh đi xa mới đóng cửa lại.

Cô sờ khuôn mặt nóng bừng của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng lúng túng, đồng thời còn có chút ngọt ngào không nói rõ được.

Một tay Tần Lãng giữ áo, một tay cầm nút áo, khóe miệng hơi nâng lên.

Cũng may trời đã tối, sẽ không ai chú ý lúc này áo của anh bị bung cúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận