Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 334. Đóng cửa 4

Chương 334. Đóng cửa 4


Bà cụ giận đến mức cho Tần Chính Huy mấy bạt tai, còn để cho con trai lớn đánh ông ta một trận, sau đó mới dẫn Tiểu Tam Nhi trở về Đông Bắc.

Vì để cho Tiểu Tam Nhi tốt lên, bà cụ và các con trai con dâu đã phí bao nhiêu tâm huyết, quá trình dài đằng đẵng mà khó khăn đó, nghĩ lại mấy năm đó, bà cụ lại có cảm giác hít thở khó khăn.

Nhưng tên khốn này thì hay lắm, thật vất vả Tiểu Tam Nhi mới tốt lên, còn muốn yêu đương kết hôn, cậu ta lại tới phá hư!

Nếu không phải giết người là phạm pháp, nếu không phải nghĩ đến chuyện con gái yêu sâu đậm người đàn ông này, bà cụ thật sự muốn bắn một phát giết chết người này!

Tần Chính Huy mím môi thật chặt, đôi mắt có chút đỏ: "Mẹ, quả thật con không có cách nào tiếp nhận Nhân nhi cứ rời đi như vậy..."

Lần đầu tiên gặp Cố Nhân, bà ấy mới mười tám tuổi.

Ngày đó bà ấy mặc một áo dài màu xanh da trời, đứng bên cạnh hoa thược dược xanh đỏ, ánh mặt trời chiếu xuống người bà, giống như mạ một vầng sáng vàng óng lên, khi bà ấy xoay người lại, đôi môi đỏ mọng như lửa, trong nháy mắt ngay cả ánh mặt trời cũng mất đi ánh sáng.

Lúc ấy ông ta nghe được tiếng tim đập vừa nhanh vừa kịch liệt của mình, là vì người trước mặt này.

Sau đó ông ta bắt đầu mãnh liệt theo đuổi bà ấy, bà ấy xinh đẹp động lòng người như vậy, lại thông minh như vậy, bà ấy không giống với những cô gái bảo thủ không chịu thay đổi của thời đó.

Bà ấy hào phóng nhiệt tình, giống như ánh mắt trời vậy, nhưng cũng xinh đẹp như hoa hồng dính sương của buổi sáng sớm, bọn họ cùng nhau thảo luận văn học nghệ thuật, cùng nhau lo lắng cho thời cuộc, cùng nhau cống hiến bảo vệ nước nhà.

Bọn họ phù hợp như vậy đó, bà ấy là người bạn đời độc nhất vô nhị mà trời cao ban cho ông ta, khi bà ấy đồng ý lấy ông ta, ông ta cảm thấy trên đời này mình là người đàn ông hạnh phúc nhất.

Chẳng qua hạnh phúc này chỉ duy trì không đến tám năm, ngày đó ông ta dùng tay không đẩy từng đám đất đá trôi ra, thấy bà ấy đã không còn hơi thở, ông ta đã bị điên ngay tại chỗ rồi.

Nhân nhi của ông ta, chỉ mới hai mươi sáu tuổi, bọn họ đã hẹn phải cùng sống đến bạc đầu giai lão nhưng tất cả đã biến mất vào lúc đó rồi.

Nghĩ đến hình ảnh ngày đó, Tần Chính Huy nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt theo khóe mắt chảy xuống khuôn mặt đã không còn trẻ tuổi nữa.

Giáo sư Cố nhìn Tần Chính Huy còn già hơn mình ở trước mặt này, trong lòng cũng rất khó chịu: "Chính Huy, đó là bất ngờ, Nhân nhi yêu thương Tiểu Tam Nhi bao nhiêu, chẳng lẽ cậu không biết sao? Cậu đối với Tiểu Tam Nhi như vậy, chờ sau này cậu gặp được con bé, sao có thể bàn giao với con bé?"

Cả người Tần Chính Huy lung lay, đáy mắt xuất hiện vẻ giãy giụa: "Nhưng hôn ước từ bé kia là Nhân nhi tự mình quyết định, lúc cô ấy còn sống, còn nhiều lần nhắc đến đối phương."

Lúc ấy bọn họ không ở thủ đô, nhưng mỗi lễ tết Nhân nhi đều gửi quà đến nhà họ Nguyễn, mọi thứ ăn mặc dùng đều đủ cả, có thể thấy bà ấy thích bé gái kia bao nhiêu.

Nói đến hôn sự này, lúc ấy ông ta cũng không hài lòng lắm, bởi vì hôn sự này là bà ấy tự tiện chủ trương quyết định, hoàn toàn không thông báo cho người nhà, hơn nữa, sau đó cũng không để cho bọn họ tiếp xúc với người nhà họ Nguyễn.

Lúc ấy ông ta còn cãi nhau một trận không vui với bà ấy vì chuyện này, nhưng ông ta quá yêu bà ấy, cuối cùng vẫn đồng ý, chỉ là ông ta không ngờ đến bà ấy lại đột nhiên ra đi như vậy, sau khi bà ấy ra đi rồi, cả thế giới của ông cũng sụp đổ theo.

Cho đến khi Tần Lãng trưởng thành như bây giờ, ông ta mới đột nhiên nghĩ đến hôn sự này, nghĩ đến sự kiên trì năm đó của vợ, ông ta cảm thấy mặc kệ như thế nào cũng phải hoàn thành tâm nguyện của vợ.

Giáo sư Cố còn chưa kịp nói gì, Nguyễn Dao và Tần Lãng đã từ bên ngoài đi vào.

Bố con gặp nhau, hết sức đỏ mắt.

Bầu không khí lập tức căng thẳng lên.

Sau khi gặp Tần Lãng, một chút do dự trong đáy mắt Tần Chính Huy lập tức biến mất: "Đồ ranh con, tôi mặc kệ những chuyện khác của anh, nhưng chuyện kết hôn phải nghe tôi và mẹ của anh!"

Sắc mặt Tần Lãng cũng trầm xuống: "Những chuyện khác có thể nghe ông, còn chuyện này thì không thương lượng gì hết."

Lời này hoàn toàn là đang đối nghịch với Tần Chính Huy.

Tần Chính Huy tức giận đến ngã ngửa.

Nguyễn Dao nhìn hai người sắp đánh nhau đến nên, vội vàng kéo Tần Lãng ra, hỏi Tần Chính Huy: "Bác Tần, ngày hôm qua bác nói đối tượng có hôn ước từ bé với Tần Lãng tên là gì vậy ạ?"

Tần Chính Huy liếc mắt nhìn Nguyễn Dao, cảm thấy cô gái này còn trẻ tuổi, sao trí nhớ lại không tốt như vậy: "Nguyễn Dao, Nguyễn của chữ đầu tiên của lỗ tai, Dao của chữ có chữ Vương bên cạnh."

Tần Lãng: ?

Giáo sư Cố:?

Lời này vừa nói ra, gian nhà chính yên tĩnh mấy giây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận