Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 382. Tiền kinh doanh 3

Chương 382. Tiền kinh doanh 3


Trước kia Nguyễn Dao nói muốn làm quần áo tham gia hội triển lãm, thường vụ Dương không đồng ý, sau đó vẫn là ông ấy gánh áp lực này nên mới đồng ý, bây giờ thấy được hiệu quả, trong lòng ông ấy không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Việc triển lãm không nên chậm trễ, mọi người ăn sáng đơn giản xong, sau đó đi ra cửa.

Mới đi ra khỏi cửa đã nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe hơi đậu ở đó, một cái đầu nhô ra khỏi cửa ở chỗ ghế lái, ngoắc tay với Nguyễn Dao: “Đồng chí Nguyễn, bên này."

Đám người lĩnh đội Lưu lại giật mình lần nữa: “Công xưởng các cô còn sắp xếp xe chuyên dụng đưa đón các cô sao?"

Nguyễn Dao không tiện giải thích nguyên nhân trong đó, chỉ gật đầu lấy lệ.

Mọi người cho là sắp xếp của công xưởng, ai nấy cũng đều hâm mộ sau đó biến thành quả chanh chua.

Nguyễn Dao dẫn mọi người đi đến chỗ Đinh Hạo Tư: “Chào buổi sáng đồng chí Đinh, sớm như vậy đã phiền anh qua đón chúng tôi, thật xin lỗi."

Đinh Hạo nhìn gương mặt với môi đỏ răng trắng của Nguyễn Dao, trái tim lại đập mạnh một cái: “Không, không sao, không phiền, mọi người ăn sáng chưa? Mẹ tôi sợ mọi người đi quá sớm không kịp ăn sáng, cho nên có làm một ít bánh hành chiên và bánh bao cho mọi người."

Nguyễn Dao cảm kích nói: “Chúng tôi đã ăn rồi, đợi một lát anh mang về đi, thuận tiện giúp tôi cảm ơn dì một tiếng."

Trái tim Đinh Hạo Tư đập như sấm, cũng không dám nhìn Nguyễn Dao: “Không cần mang về, đợi chút các cô ăn ở phòng triển lãm đi."

Đang ở trên đường cái, Nguyễn Dao cũng không tiện đẩy tới đẩy lui, cười gật đầu, nghĩ đến lúc về mua một ít đồ coi như quà cảm ơn nhà họ Đinh.

Bởi vì xe hơi không lớn, chỉ đủ bốn năm người ngồi, hai người bí thư Trịnh và Giang Xuân Hoa không có cách nào ngồi được.

Bí thư Trịnh quyết định thật nhanh: "Mấy người các cô ngồi đi, đi sớm một chút đến trang trí chỗ triển lãm và làm quen với hoàn cảnh, chúng tôi đi bộ qua là được.”

Mặc dù bây giờ còn sớm, nhưng chút nữa những nhân viên bán hàng như các cô phải đứng cả ngày, cho nên Nguyễn Dao cũng không từ chối, dẫn theo đám người Khương Anh ngồi lên xe hơi.

Từ nhà khách đến hội triển lãm phải đi bộ hơn một giờ, nhưng có xe hơi chỉ cần mười phút là có thể đến.

Sau khi đến, Nguyễn Dao xuống xe cảm ơn Đinh Hạo Tư: "Cảm ơn đồng chí Đinh, nhưng ngày mai không cần anh đến đâu, chúng tôi đi bộ là được."

Tất nhiên Đinh Hạo Tư sẽ không đồng ý: “Đồng chí Nguyễn không cần khách sáo, nếu tôi không đến, cha mẹ khẳng định sẽ đánh chết tôi."

Đầu tiên anh ta làm như vậy là vì giúp em gái trả nhân tình, thứ hai do tự anh ta cũng có suy nghĩ muốn có nhiều thời gian tiếp xúc với Nguyễn Dao, dù biết phần tình cảm này của mình sẽ không có kết quả.

Nguyễn Dao thấy không nói được anh ta, không thể làm gì khác hơn là bảo anh ta buổi tối lúc đóng cửa triển lãm không cần tới, lần này Đinh Hạo Tư đồng ý.

Vẫy tay tạm biệt Định Hạo Tư, đoàn người Nguyễn Dao xoay người đi vào nhà triển lãm.

Ở cửa khu triển lãm có người kiểm tra thân phận, đám người Nguyễn Dao được xem là thương nhân tham gia triển lãm chỉ cần đưa tên công xưởng cho nhân viên làm việc nhìn là được, đi vào bên trong khu triển lãm, mới phát hiện các cô không phải người đầu tiên đến, đã có không ít người đến rồi.

Như trong dự liệu, đoàn người Nguyễn Dao lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

"Nhanh nhìn đi, các cô ấy mặc quần áo giống nhau."

"Từ từ đã, trắng phối đen thật sự rất đẹp, đơn giản trang nhã, đồng thời lại rất chói mắt, sớm biết chúng ta cũng làm quần áo tập thể."

"Đúng vậy, tại sao người khác nghĩ ra được, chúng ta lại không nghĩ ra chứ?"

Bốn người Khương Anh và Tiểu Mai nghe được sự khen ngợi của mọi người, vừa xấu hổ lại vừa kiêu ngạo, từng người xấu hổ đến gò má ửng đỏ, nhìn qua giống như thoa một tầng phấn hồng, càng xinh đẹp hơn.

Đi tới vị trí triển lãm, Nguyễn Dao để cho đám người Khương Anh lấy mấy miếng vải đắp trên sản phẩm ra, sau đó bắt đầu trưng bày.

Đầu tiên là sắp xếp sản phẩm, tất nhiên không thể tùy tiện sắp được, mà phải dựa theo thứ tự công dụng và kích thước chia ra sắp vào các vị trí trên kệ hàng, hơn nữa còn phải để ý cảm giác, trải qua sự hướng dẫn của Nguyễn Dao, sản phẩm được sắp xếp không chỉ không có cảm giác chật chội, trái lại càng nổi bậc lên tầng cảm giác và nghệ thuật cảm.

Trên mặt Tiểu Mai tràn đầy sùng bái: “Xưởng trưởng, cô thật là lợi hại, sản phẩm được cô điều chỉnh như vậy, nhìn rất là đẹp."

Khương Anh cũng gật đầu phụ họa theo: "Tôi cũng cảm thấy thẩm mỹ của xưởng trưởng rất tốt, nhưng cô định sắp xếp cây khô kia thế nào?"

Cô ấy vừa nói lên vấn đề này, tất cả mọi người đều lập tức chú ý đến cây khô kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận