Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 142. Tên đã lên dây 6

Chương 142. Tên đã lên dây 6


Lúc này Phương gia gần như ầm ĩ ngất trời.

Mẹ Phương lôi kéo tay của Lâm Đại Thành: "Đại Thành à, cậu làm cái gì vậy? Cậu mang một đám người tới Phương gia chúng tôi đập phá, rốt cuộc trong mắt cậu tôi có còn là dì hay không?"

Lâm Đại Thành nghiêm mặt: "Dì cả, con nghe được chút tin tức, gần đây mọi người ở đội sản xuất đều truyền tin em gái con bị Phương Chí Hành giết chết, làm đại ca của em gái, hôm nay dù thế nào đi chăng nữa con cũng phải điều tra, không ai có thể cản được."

Mẹ Phương tức giận đến mức mặt đỏ bừng: "Cái miệng lưỡi thối rữa này, lời tổ tông chết mười tám đời gì đó cậu cũng tin, bọn họ muốn hại Chí Hành nhà tôi!"

Lâm Đại Thành đã quyết tâm: "Dì cả, hôm nay con nhất định phải xuống căn hầm này, nếu con nghĩ sai rồi, đến lúc đó các người muốn đánh muốn chửi gì đều được!"

Nói xong anh ta đẩy tay mẹ Phương ra, mang theo người đi đập cửa hầm.

Phương Chí Hành vội vàng chạy tới: "Anh họ cả anh muốn làm cái gì vậy? Anh có nghĩ tới chuyện, cho dù cuối cùng anh không tìm được người, nhưng sự việc này truyền ra, người khác sẽ nhìn tôi như thế nào? Chắc chắn bọn họ sẽ nói tôi là hung thủ giết người!"

Lâm Đại Thành trừng mắt nhìn hắn ta: "Nếu em gái không phải do cậu giết, cậu có dám thề với trời không?"

Phương Chí Hành đối diện với ánh mắt của anh ta, trong lòng rùng mình, phía sau mồ hôi lạnh nhỏ giọt: "Tôi có cái gì mà không dám, nếu như người là do tôi giết, vậy thì Phương Chí Hành tôi sẽ bị thiên lôi đánh!"

Nhìn hắn ta lời thề thốt như vậy, trong lòng Lâm Đại Hành không khỏi có chút dao động.

Tuy rằng mấy năm nay hai nhà ít qua lại, nhưng bọn họ là họ hàng thân nhất, từ nhỏ đã mặc cùng chiếc quần mà lớn lên, nếu về sau không xảy ra chuyện kia của em gái, có khi cảm tình của bọn họ còn thân thiết hơn anh em ruột thịt.

Nếu như một khi anh ta đập hầm, chắc chắn không thể dừng được lời đồn đại.

Đúng lúc này, Nguyễn Dao đã đi tới.

Lâm Đại Thành nhìn thấy khuôn mặt Nguyễn Dao, đầu óc lập tức tỉnh táo ngay.

Anh ta đẩy Phương Chí Hành ra, lớn tiếng thét to: "Mở ra."

Cửa hầm không lớn, hơn nữa bên trong không thông thoáng lắm, cho nên muốn đào hầm, biện pháp nhanh nhất vẫn là đập miệng hầm ra.

Vừa dứt lời, mấy người Lâm Đại Thành dẫn đến cầm cuốc mà bắt đầu đập hầm.

Phương Chí Hành muốn ngăn cản, nhưng bị hai người cháu cao lớn kéo hai tay lại, hắn ta không thể động đậy, không thể không xin đội trưởng Hồ giúp đỡ.

"Đội trưởng Hồ, anh cứ như vậy trơ mắt nhìn người của đội sản xuất khác bắt nạt chúng tôi sao?"

Đội trưởng Hồ thật sự không muốn nhúng tay vào loại chuyện này, nhưng chức trách ông vẫn còn đó.

Chỉ là ông còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe thấy ông chú của Lâm Đại Thành nói: "Đội trưởng Hồ, đây là chuyện hai nhà Phương Lâm chúng tôi, nếu lúc nữa đi xuống không tìm thấy người, đến lúc đó tôi sẽ bảo Đại Thành quỳ xuống dập đầu với Phương gia!"

Đội trưởng Hồ khó xử nói: "Nhưng các anh như vậy là đang gây rối, tôi làm đội trưởng, sau có thể để cho các anh xằng bậy?"

Biểu cảm trên mặt ông chú rất nghiêm túc: "Đứa bé Tiểu Phương kia mất tích lúc mới mười tám tuổi, đội trưởng Hồ cũng có con gái đúng không? Nếu như con gái anh mất tích, anh còn có thể bình tĩnh như vậy được không? Năm đó bởi vì chuyện này mà anh cả, chị dâu của tôi đau lòng quá độ nên đã ra đi, mấy năm nay, chuyện của Tiểu Phương đã biến thành tâm bệnh của gia tộc bọn tôi, cho nên cho dù chỉ có một phần vạn hy vọng, hôm nay nhất định chúng tôi phải làm cho rõ!"

Đội trưởng Hồ thấy thế không nói gì nữa.

Về tình về lý, ông đều không có cách nào ngăn cản.

Phương Chí Hành thấy đội trưởng Hồ cũng không ngăn được, sắc mặt lập tức tái trắng giống như quỷ.

Miệng hầm chẳng mấy chốc đã bị đập vỡ, vài người nhà họ Lâm đi xuống, sau đó đào bới.

Lúc này người của đội sản xuất cũng không làm việc, tụ tập bán tàn ở Phương gia.

"Ông trời ơi, trước đó nghe được lời đồn đại, tôi còn tưởng rằng có người nói hươu nói vượn, bây giờ đến cả Lâm gia cũng tin, sao tôi lại cảm giác chuyện này có thể là thật thế nhỉ?"

"Tôi cũng cảm thấy như vậy, anh nhìn hai mẹ con Phương gia đi, nếu trong lòng hai người họ không có quỷ, tại sao phải ngăn cản?"

"Mặc kệ có phải sự thật hay không, nếu không thấy được kết quả, hôm nay tôi sẽ không rời đi!"

Tất cả mọi người chú ý nhất cử nhất động phía dưới hầm, nhưng đất lại bị đào sâu hơn hai mét, bọn họ đều không nhìn thấy bất kỳ vật gì.

Phương Chí Hành cúi đầu, khóe miệng nhếch lên, ngay sau đó hắn ta ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Đại Thành lạnh lùng nói: "Anh họ cả, thế nào? Đào ra thi thể không?"

Lông mày Lâm Đại Thành nhíu lại: "Cậu yên tâm, nếu không tìm được, đến lúc đó tôi quỳ xuống dập đầu nhận tội với cậu, cậu muốn giết muốn róc xương đều tùy cậu."

Tuy nói thế, nhưng thật ra trong lòng anh ta rất bất an.
Bạn cần đăng nhập để bình luận