Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 317. Đồng chí Nguyễn, cô ấy có chồng chưa cưới rồi! 7

Chương 317. Đồng chí Nguyễn, cô ấy có chồng chưa cưới rồi! 7


Lúc ở quê quán, cô ấy biết, chị họ rất tùy hứng, chỉ là bây giờ ở căn cứ, chị họ có tư cách gì để tùy hứng chứ?

Nói không thông với Khương Tuyết, Khương Anh cũng không muốn nói chuyện với cô ta, đuổi theo nói xin lỗi với Nguyễn Dao.

Thím Xuân Hoa giúp cô nhiều như vậy, hơn nữa một nhà họ Khương đều là người có đầu óc, tất nhiên Nguyễn Dao sẽ không giận cá chém thớt.

Lúc đầu Khương Anh muốn nói chuyện này cho cha mẹ cô biết, chỉ là mấy năm qua cô ấy ăn ở nhà của bác cả, nếu bởi vì chuyện này mà làm ồn ào lên, người khác nhất định sẽ nói bọn họ vong ân phụ nghĩa.

Sau khi suy nghĩ, cuối cùng cô ấy vẫn lựa chọn không nói ra.

Nguyễn Dao không quan tâm đến Khương Tuyết, cô chuyên tâm làm việc khai thác dầu mỏ, mỗi ngày đi sớm về trễ, rất mệt mỏi, làm gì còn có thời gian để ý cô ta.

Chẳng qua, mấy ngày sau Khương Tuyết cũng không đến tìm cô, cũng không tiếp tục tác yêu tác quái nữa.

Cứ như vậy khoảng mười ngày, rốt cuộc giáo sư Cố đến căn cứ.

Tần Lãng đi đón bà ấy.

Giáo sư Cố nhìn thấy một mình anh đi ra, liếc mắt nhìn sau lưng anh, không ngừng tìm kiếm: "Dao Dao đâu, sao không đi với cháu."

Tần Lãng: "Cô ấy còn đang bận tác nghiệp ở giếng dầu, không tan làm sớm như vậy."

Giáo sư Cố hiểu công việc khai thác dầu bao nhiêu, nghe lời này càng đau lòng bấy nhiêu: "Trời sắp tối còn chưa xong việc, công việc này còn mệt người hơn khi còn trong đội sản xuất nữa."

Tần Lãng đáp một tiếng, đáy mắt cũng thoáng qua một tia đau lòng.

Hơn nửa tháng này, mỗi tối anh đều làm các loại đồ ăn ngon cho cô ăn, nhưng dùng mắt thường có thể thấy cô đã gầy đi.

Chỉ là cô là đội trưởng, chính cô không kêu mệt, tất nhiên anh cũng sẽ ủng hộ cô.

Giáo sư Cố: "Trở về bà hầm chút canh bổ, chờ Dao Dao tan làm thì đúng lúc có thể uống rồi."

Tần Lãng lại trả lời một tiếng, cầm đồ trên đất lên, hai bà cháu đi tới ký túc xá.

Ai ngờ chưa đi đến ký túc xá, bọn họ bị một người cản lại.

"Đồng chí Tần, tôi có mấy lời muốn nói với anh."

Tần Lãng ngẩng đầu nhìn đối phương, nhận ra cô ta là cháu gái của Khương Học Hải, lại nhíu mày: "Có gì cô cứ nói đi."

Khương Tuyết liếc mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai của Tần Lãng, tim đập như sấm, cô ta lại liếc mắt nhìn giáo sư Cố ở bên cạnh, nói: "Chuyện tôi muốn nói có liên quan đến đồng chí Nguyễn, mặc dù đồng chí Nguyễn làm chuyện rất quá đáng, nhưng vì nghĩ cho danh tiếng của cô ấy, tôi nghĩ tốt nhất lời kế tiếp mà tôi nói không nên để cho người thứ ba biết thì hơn."

Lời này thật sự tỏa ra mùi trà xanh ngất trời.

Nếu cô ta thật lòng nghĩ cho danh tiếng của Nguyễn Dao, cũng sẽ không nói cái gì mà làm chuyện rất quá đáng.

Sắc mặt Tần Lãng lạnh xuống: "Đây là bà ngoại của tôi, không có chuyện gì mà bà ngoại không thể nghe được, rốt cuộc cô muốn nói gì?"

Khương Tuyết không ngờ đến người trước mặt là trưởng bối của Tần Lãng, nhất thời thể hiện ra bộ dạng hết sức ngoan ngoãn: "Xin chào bà ngoại của đồng chí Tần, cháu tên là Khương Tuyết, là cháu gái ruột của phó sở trưởng Khương Học Hải."

Sắc mặt của giáo sư Cố sa sầm: "Cô vừa nói tới đồng chí Nguyễn, là có chuyện gì?"

Khương Tuyết thấy sắc mặt của giáo sư Cố trở nên khó coi, cô ta còn tưởng rằng bà ấy nghe được lời mới vừa rồi nên không hài lòng với Nguyễn Dao, nhất thời vui mừng trong lòng, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ khó xử: "Lúc đầu cháu nghĩ không nên nói những lời này, chỉ là quả thật cháu không đành lòng thấy đồng chí Tần bị lừa dối, đồng chí Nguyễn, cô ấy đùa giỡn tình cảm của đồng chí Tần!"

Tần Lãng: "...?"

Giáo sư Cố: "...?"

Khương Tuyết thấy hai người sa sầm mặt mày không nói lời nào, tiếp tục nói: "Cháu và Nguyễn Thanh Thanh em gái ruột của đồng chí Nguyễn là bạn học trung học cơ sở, lúc ở thủ đô cháu có gặp đồng chí Nguyễn một lần, cho nên vừa đến căn cứ cháu đã nhận ra cô ấy."

"Cháu nhớ lúc ở thủ đô, Thanh Thanh có nhắc đến chuyện từ nhỏ chị cậu ấy đã có hôn ước từ bé với người ta, cho nên vừa nghe nói cô ấy và đồng chí Tần anh đang nói chuyện yêu đương. Lúc ấy cháu đã cảm thấy không đúng, vì vậy cháu đã viết thư về thủ đô hỏi Thanh Thanh, đây là thư trả lời hôm nay cháu nhận được, ở trong thư Thanh Thanh nói rõ ràng với cháu, đồng chí Nguyễn có chồng chưa cưới!"

"Thấy trong thư nói như vậy, cháu kinh ngạc rất lâu, thật không ngờ đến đồng chí Nguyễn lại không chung tình như vậy, cháu không muốn đồng chí Tần bị người ta lừa dối, cho nên mới lấy dũng khí đến tìm đồng chí Tần."

Cô ta vừa nói vừa đưa thư cho Tần Lãng, muốn cho anh tận mắt nhìn thấy.

Chỉ nghe một tiếng “bộp”.

Tần Lãng hất thư mà cô ta đưa đến, vẻ mặt lạnh lẽo như băng: "Cô đang bày trò gì, dựa vào cô mà cũng có thể chửi bới cô ấy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận