Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 377. Xứng đôi 1

Chương 377. Xứng đôi 1


Ngày hôm sau thời tiết rất tốt, bầu trời xanh thẳm, vạn dặm không mây.

Gió tháng mười ở Dương Thành không nóng ran như mùa hè, nhưng cũng không lạnh như ở Đông Bắc, nhiệt độ này vẫn làm cho người ta tương đối thoải mái.

Năng lực thích ứng của Nguyễn Dao tốt hơn những người khác, sau khi qua bên này cũng không xuất hiện bất kỳ chỗ không thoải mái nào, trái lại hai mẹ con Giang Xuân Hoa và Khương Anh có chút không hợp nước hợp đất, nhất là Khương Anh, đã xuất hiện một chút vấn đề.

Buổi sáng hôm nay, tất cả mọi người đều xuống dưới lầu ăn sáng ở nhà khách, nhưng Khương Anh cúi gằm mặt, nhíu mày chặt đến mức có thể kẹp chết con ruồi.

Giang Xuân Hoa thấy bộ dạng này của con gái, lập tức quan tâm hỏi: "Anh Anh, con sao vậy? Khó chịu chỗ nào sao?"

Khương Anh đỏ mặt, lắc đầu: “Con không sao, chỉ là bụng của con có chút trướng, ăn sáng không nổi."

Mấy năm nay đều là ăn không đủ no, hiếm nghe có người nói mình không ăn nổi.

Quả nhiên Giang Xuân Hoa nghe được lời của con gái, càng lo lắng hơn: “Ăn không nổi còn nói không sao, chẳng lẽ con bị bệnh rồi? Tuần tới đã tham gia hội triển lãm rồi, con cũng không thể bị bệnh vào lúc này được, mẹ dẫn con đến bệnh viện khám một chút."

Khuôn mặt Khương Anh càng trở nên đỏ hơn, ánh mắt né tránh: “Mẹ, con thật sự không sao, cũng không cần đến khám bác sĩ."

"Con đây là giấu bệnh sợ thầy! Có bệnh thì đi khám bác sĩ, dù cho con không lo lắng vì mình, cũng phải lo lắng đến toàn bộ tập thể, cũng không thể chỉ vì một mình con mà chậm trễ chuyện triển lãm được, bây giờ đi đến bệnh viện với mẹ."

Giọng nói của Giang Xuân Hoa rất lớn, vừa nói vừa đứng lên kéo tay của con gái.

Khương Anh mặt đỏ gần như muốn nhỏ máu, vẻ mặt xoắn xuýt thành trái dưa leo già: “Mẹ, con thật sự không sao, con ăn không nổi là do bụng con quá trướng rồi, con tới Dương Thành ba bốn ngày rồi, đều không... Không có cái đó.”

Giang Xuân Hoa không hiểu: “Không có cái nào? Con nói rõ ràng lại đi, thật đúng là vội chết người mà!"

Khương Anh cắn môi, liếc mắt nhìn xung quanh, thấy không có ai, lúc này mới đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Ba bốn ngày rồi con không có đi vệ sinh rồi."

Mọi người ở đây nghe nói như vậy đều sửng sốt một chút, ngay sau đó trên mặt một hai người lộ ra vẻ kỳ lạ, thiếu chút nữa bật cười.

Giang Xuân Hoa nghe vậy cũng sửng sốt một chút, ngay sau đó lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười: "Ba bốn ngày không đi vệ sinh, có gì không thể nói rõ ra? Chẳng qua mẹ thấy mấy ngày nay không phải mỗi ngày con đều ngồi thật lâu trong nhà vệ sinh sao, chẳng lẽ một chút cũng không ra được."

Mọi người: "..." Đề tài này có chút khẩu vị nặng nha.

Giọng nói của Giang Xuân Hoa rất lớn, vừa nói ra lời này, nhân viên phục vụ của nhà khách đều nhìn lại, Khương Anh vô cùng lúng túng, hận không thể đào cái hố tự chôn mình.

Nguyễn Dao thấy cô ấy chôn đầu xuống như con chim cút, cong môi nói: "Hẳn Tiểu Anh bị nóng trong người rồi, cũng có liên quan tới thời tiết của Dương Thành, chờ chút nữa chúng ta đi uống nước mát* đi, người địa phương ở đây cũng thường xuyên xuống nước mát."

*Nước mát: là loại nước được nấu từ các loại thảo mộc phơi khô như sâm, hà thủ ô, cúc,... có tác dụng giải nhiệt cơ thể.

Giang Xuân Hoa bày ra dáng vẻ đã hiểu: "Bảo sao ven đường nhiều quán nước mát như vậy, thì ra là có liên quan đến thời tiết."

Ăn xong bữa sáng, mọi người đi ra ngoài mua mấy ly nước mát, vì để hiệu quả nhanh chóng, tất cả mọi người đều lựa chọn đại vương nước mát trong các loại nước mát - Ban Sa.

Ban Sa có đủ công hiệu thanh nhiệt giải độc, tiêu đờm ngừng ho, làm nước mát sẽ có hiệu quả nhanh chóng cùng với vị đắng trứ danh, Ban San còn đắng hơn khổ qua rất nhiều lần khổ, làm cho mọi người bị đắng đến mức nhăn mặt thành một nắm.

Lại nói, Khương Anh uống hai ba ngày, triệu chứng cũng đã khá hơn, nhưng đây là chuyện sau này.

Bởi vì tuần tới chính là thời gian triển lãm, đoàn người của Nguyễn Dao không đi ra ngoài dạo nữa mà bắt tay vào chuẩn bị sản phẩm triển lãm.

Sản phẩm triển là từ đường xá xa xôi đưa đến, có một ít cái bị đè bẹp, cũng may bọn họ đã sớm dự đoán được tình huống này, cho nên có vận chuyển vật liệu đến.

Sau khi lấy được vật liệu, Nguyễn Dao để cho mấy người Khương Anh đan khuôn, bởi vì trước khi qua đây cũng không biết vị trí triển lãm của họ lại lớn như vậy, sản phẩm được chuẩn bị có chút không đủ, Nguyễn Dao quyết định tạm thời làm thêm mấy sản phẩm.

Cô cầm bút vẽ trên giấy thật lâu, cố gắng vẽ những kiểu mới có thể nghĩ đến, mặc dù tài năng vẽ tranh của cô có chút kém, nhưng sau khi giải thích, đám người Khương Anh đã hiểu được.

Hai ngày sau, các cô đã làm ra được bảy kiểu dáng mới.

Trong nhà khách còn có những người khác tham gia hội chợ Quảng Châu, đều đến từ khắp cả nước, trong đó một đoàn người ở đối diện thấy sản phẩm của các cô, đều lộ ra dáng vẻ ngạc nhiên.

"Đây không phải là sản phẩm của Đào Nguyên sao? Chẳng phải sản phẩm này đã ngừng sản xuất rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận