Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 360. Cá không ăn muối cá ươn 1

Chương 360. Cá không ăn muối cá ươn 1


Chuyện này sau khi ly hôn Nguyễn Thanh Thanh mới nói cho bà ta biết, lúc ấy bà ta còn tức không kiềm chế được, cảm thấy con gái mình quá ngu, nếu nói chuyện này cho bà ta sớm thì làm gì có chuyện bị thôi được.

Sau đó bà ta không đi tìm Diệu Tông vì đang chờ thời cơ lớn hơn.

Hiện tại thời cơ đến rồi.

Nguyễn Thanh Thanh nghe mẹ mình nói vậy, lòng tin tăng lên gấp bội: “Mẹ, mẹ có muốn con dùng chuyện này để uy hiếp Diệu Tông phục hôn với con không?”

Vương Phân: “Chuyện này con đừng nghĩ đến nữa, mẹ sợ con có mạng về nhưng không có mạng hưởng.”

Nhà họ Nguyễn bọn họ cũng có nhược điểm, đến lúc đó cá chết rách lưới sẽ rất khó coi.

Nguyễn Thanh Thanh nói với bà ta chuyện bị nhà chồng cũ đánh, cô ta gả chưa được nửa năm đã bị đánh năm sáu lần, lần nào cũng mặt mũi bầm dập, nghĩ đến chuyện này cô ta vội vàng bỏ suy nghĩ phục hôn ra khỏi đầu.

“Mẹ, mẹ muốn đến Quảng Châu tìm Nguyễn Dao sao?”

Vương Phân gật đầu: “Đúng, trước mặt nhiều người nước ngoài và lãnh đạo như vậy mẹ không tin nó không nhận chúng ta!”

Nguyễn Thanh Thanh cũng cảm thấy như vậy, thế là ngày ôm sau cô ta đi tìm chồng cũ, quả nhiên lấy được hai tờ giấy ra vào và hai tấm vé xe lửa.

Nguyễn Dao không biết chuyện ở nhà họ Nguyễn, từ Taratu đến Quảng Châu Dương Thành phải ngồi xe lửa hết mười ngày mười đêm, còn phải đi tìm chỗ ở, cho nên bọn họ định đến đó trước nửa tháng.

Lỡ như có chuyện gì xảy ra cũng có thời gian để giải quyết.

Lần này cần mang đi rất nhiều hàng mẫu, các cô cũng có hành lí, người trên xe lửa lại nhiều, nhất định không thể tự mình mang được, cũng may bí thư Trịnh quen biết rộng, hỗ trợ tìm được một xe hàng đi đến Quảng Châu nên họ có thể đóng gói và vận chuyển hàng mẫu và vật liệu đi được.

Mọi thứ đã sẵn sàng, mấy người Nguyễn Dao chuẩn bị xuất phát.

Tần Lãng lái xe chở đoàn người đến nhà ga, trong lòng vô cùng không nỡ: “Anh nghe nói bên Quảng Châu khá ẩm ướt, em qua đó nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Nguyễn Dao gật đầu: “Anh yên tâm, em cùng ra ngoài với mọi người, không sao đâu.”

Kiếp trước cô đã đi Quảng Châu rất nhiều nên cô không lo lắng.

Tần Lãng vén tóc cô ra sau tai rồi nhân cơ hội sờ vành tai mềm mại của cô: “Trở về phải làm gì, chắc em không quên đấy chứ?”

Nguyễn Dao bị anh sờ tai, người khẽ run lên, lỗ tai đỏ lên: “Anh đừng có động tay động chân ở ngoài, yên tâm, chưa quên.”

Đôi mắt đào hoa của Tần Lãng nheo lại, giọng nói mập mờ hấp dẫn người khác: “Ngoài việc chuyển lên làm chính thức anh còn muốn hôn môi.”

Mặt Nguyễn Dao cũng đỏ lên: “...”

Nguyễn Dao lên tàu đã được một lúc lâu rồi mà tai vẫn còn hồng hồng.

Thật ra đối với một người xuyên sách như cô, chuyện hôn môi cũng không phải chuyện to tát gì, vấn đề là lúc Tần Lãng nói chuyện, đúng lúc bị thím Xuân Hoa nghe được.

Sau khi thím Xuân Hoa cười ngặt nghẽo tại chỗ, sau đó nói chuyện Tần Lãng muốn hôn môi cho mọi người nghe, vì vậy mọi người cùng nhau tham gia vào đội ngũ ha ha, vốn Nguyễn Dao là người có da mặt rất dày, lần này lại bị cười đến mức mặt đỏ đến mang tai.

Giang Xuân Hoa thấy sau khi Nguyễn Dao lên xe vẫn luôn không lên tiếng, lại gần hỏi: "Dao Dao, mới vừa rồi là thím không đúng, người trẻ tuổi các cháu da mặt mỏng, thím không nên nói lời kia cho người khác biết, cháu đừng giận thím."

Trái lại Nguyễn Dao cũng không giận vì chuyện nhỏ này: “Thím không cần để ý, cháu không tức giận đâu."

Giang Xuân Hoa nhìn vẻ mặt không giống nói dối của cô, hơn nữa từ trước đến nay cô sống cũng rất rộng rãi, vì vậy lúc này mới yên tâm: “Thím đang vui mừng cho tình cảm tốt đẹp của hai đứa bọn cháu, quả thật làm cho người ta hâm mộ."

Nhớ đến hồi còn trẻ, Khương Học Hải cũng sẽ nói đôi lời ngon ngọt để dỗ bà ấy, lúc hai người ở chung một chỗ cũng sẽ muốn làm chút chuyện gì đó, nhiều lần miệng của bà ấy bị hôn cho sưng lên, nhưng sau khi kết hôn ông ấy như hoàn toàn biến thành người khác vậy, nhất là sau khi lớn tuổi, bà ấy nghi ngờ trong mắt ông ấy, bà ấy không khác với đàn ông là bao.

Nguyễn Dao mím môi, má phải lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt: "Đồng chí Tần là người rất tốt."

Hai người bọn họ đều bận rộn công việc, nhưng dù là như vậy, Tần Lãng vẫn sẽ cố gắng dành chút thời gian làm đồ ăn ngon cho cô, việc trong nhà cũng là một mình anh bao trọn.

Bình thời lại còn lấy tiền để cho em họ của anh mua các loại bánh ngọt gửi đến căn cứ, cô không thèm để ý chút bánh ngọt kia, nhưng cô lại để ý tấm lòng anh dành cho cô.

Hai đời, đay là lần đầu tiên có người quan tâm cô như vậy.

Giang Xuân Hoa nhìn hai gò má hồng nhưng nhiễm phấn của cô, cánh môi đầy đặn, khiến cho cả người như hoa mùa xuân, mềm mại xinh đẹp làm cho người ta không rời mắt được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận