Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 106. Gặp lại 3

Chương 106. Gặp lại 3


Lâm Ngọc ngửa đầu nhìn cô, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt tinh tế quá đáng của cô, ánh mắt cô kiên định và tự tin, giống như tất cả những khó khăn trên thế giới đều không thể làm khó được cô.

"Một người mọi chuyện đều như ý giống như cô sẽ không hiểu được đâu."

"Nhảm nhí!" Nguyễn Dao buông cô ấy ra, đặt mông ngồi trên mặt đất, "Cô nghĩ tại sao tôi lại đến biên giới? Cha mẹ tôi ép tôi phải nhường công việc cho em gái tôi, còn muốn tôi kết hôn với một kẻ ngốc, cho nên đây là những thứ cô gọi là mọi chuyện như ý?"

Lâm Ngọc kinh ngạc nhìn cô, một lúc sau mới lên tiếng hỏi: "Vậy cô không buồn sao?"

Nguyễn Dao nhún nhún vai: "Tôi chỉ buồn vì người thật lòng yêu thương tôi thôi, nhưng từ nhỏ bọn họ đã không đối xử với tôi như một con người, tại sao tôi phải buồn? Buồn là chuyện cần phải dành thời gian và tâm tư, bọn họ không xứng!"

Trên mặt Lâm Ngọc càng ngây ra.

Đây là lần đầu tiên cô ấy nghe nói buồn còn phải xem đối tượng có xứng hay không, chẳng lẽ buồn không phải là chuyện hoàn toàn không thể khống chế sao?

Cha mẹ cô ấy cũng không coi trọng cô ấy từ khi còn nhỏ, họ chỉ yêu thương hai người anh trai và em trai, ngay cả khi cô ấy là cô con gái duy nhất trong nhà, họ vẫn chê cô ấy thừa thãi.

Nhưng họ càng không quan tâm đến cô ấy, cô ấy càng muốn thể hiện tốt cho họ thấy, cô ấy muốn có được tình yêu và sự quan tâm của họ. Nhưng dù cô ấy có làm gì cũng đều vô ích, vì vậy cô ấy vô cùng buồn mỗi khi nghe họ than thở rằng cô ấy không phải là con trai.

Nguyễn Dao đỡ cô ấy dậy: "Nói đi, chuyện gì đã xảy ra với cô, có lẽ tôi có thể nghĩ cách cho cô, cho dù không được, đến lúc đó cô chết cũng không muộn."

Lâm Ngọc: "…"

Bị Nguyễn Dao làm gián đoạn như vậy, bây giờ Lâm Ngọc cũng không lấy nổi dũng khí để đi nhảy giếng lần nữa.

Nhìn khuôn mặt tự tin của Nguyễn Dao, cô ấy đột nhiên rất muốn tâm sự.

Có lẽ trong lòng cô ấy, cô ấy vẫn không cam lòng, hy vọng Nguyễn Dao thật sự có thể giúp mình.

Trong lời kể gián đoạn của Lâm Ngọc, một câu chuyện khiến người ta phẫn nộ và ghê tởm từ từ được khôi phục lại.

Trước khi đến thủ đô, Lâm Ngọc làm công nhân lành nghề trong công xưởng may mặc. Cô ấy có tay nghề cao, siêng năng lại ham học hỏi, dựa vào chính mình để thăng chức lên công nhân cấp một, mỗi tháng có thể nhận được ba mươi tệ tiền lương.

Nhiều người đã làm việc trong mấy chục năm còn chưa có được mức lương như vậy, vậy nên Lâm Ngọc rất được hoan nghênh trong thị trường hôn nhân, có rất nhiều người muốn cô ấy làm vợ mình.

Sau khi lựa chọn, Lâm Ngọc chọn một người trẻ tuổi làm việc trong tòa soạn báo, đối phương đeo kính gọng vàng, dáng vẻ lịch sự khiến cô động lòng. Hai người nhanh chóng xác định quan hệ người yêu, cô ấy cảm thấy người yêu của mình cái gì cũng tốt, điều duy nhất khiến cô ấy không thích là người bạn của anh ta.

Người yêu của cô ấy có một người bạn họ Lục, Lục súc sinh là con của một cán bộ cấp cao, cả nhà đều làm lãnh đạo. Hắn ta và người yêu của cô là bạn tốt thời đại học, dáng dấp Lục súc sinh nhân mô cẩu dạng*, nhưng Lâm Ngọc luôn cảm thấy ánh mắt hắn ta nhìn mình không đúng lắm.

*Nhân mô cẩu dạng: thành ngữ TQ, có nghĩa là thân phận con người nhưng cách cư xử như một con chó, thường dùng để trào phúng.

Nhưng người yêu của cô luôn nói rằng cô nghĩ nhiều rồi. Chuyện sau đó xảy ra hơn một tháng trước, lần đó người yêu của cô hẹn cô đến nhà chơi, ai ngờ đến nhà anh ta nhưng lại không có ai, chỉ có tiếng ồn phát ra từ trong phòng.

Cô nghĩ rằng người yêu đang ở trong phòng liền đi tới xem, ai ngờ vừa mới mở cửa ra cô đã bị người ta đánh gục…

Nguyễn Dao nhướng mày: "Người đánh ngã cô là Lục súc sinh đúng không?"

Lâm Ngọc gắt gao cắn môi, phẫn hận gật đầu.

"Còn người yêu của cô thì sao? Anh ta có biết chuyện này không? Tại sao anh ta hẹn cô đến nhà chơi nhưng anh ta lại không có ở đó, thay vào đó lại là Lục súc sinh ở trong nhà anh ta?"

"Anh ta… Sau khi tên súc sinh kia làm xong chuyện mới xuất hiện. Anh ta nói anh ta ra ngoài mua đồ ăn nhẹ cho tôi, tên họ Lục vì uống chút rượu nên ở nhà anh ta nghỉ ngơi."

Trùng hợp như vậy sao?

Chuyện hoang đường như vậy ngay cả dấu chấm câu Nguyễn Dao cũng không tin: "Cho nên người yêu của cô tin Lục súc sinh không phải cố ý xâm phạm cô?"

Khóe miệng Lâm Ngọc giật giật, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má: "Cô thật thông minh, đúng là anh ta nói như vậy. Anh ta nói tên họ Lục uống rượu say nên không biết mình đang làm gì, nếu không phải tôi tự chạy đến mở phòng thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Anh ta nói trong chuyện này tên họ Lục có sai, nhưng đó cũng chỉ là lỗi nhỏ, lỗi lớn là do tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận