Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 187. Đây là thiếu nhân tính hay là suy đồi đạo đức vậy? 3

Chương 187. Đây là thiếu nhân tính hay là suy đồi đạo đức vậy? 3


Chạy đến phòng khách, tim của cô vẫn “thịch thịch thịch” đập rất nhanh.

Người này thật là quá đáng!

Cho dù nhìn ra cô muốn lấy thân báo đáp, chẳng lẽ không thể làm bộ như không biết sao?

Một người đàn ông độc miệng như vậy, cô đơn cũng đáng!

Độc! Thân! Suốt! Đời!

Ngay sau đó Nguyễn Dao liền hối hận, vừa nãy cô không nên chạy trối chết.

Cô nên ung dung bình tĩnh.

Cô nên bình tĩnh như gió thoảng mây bay mới đúng.

Vừa nãy cô vừa đỏ mặt vừa thẹn quá hóa giận, không phải đã chứng tỏ cô thật sự thèm muốn cơ thể anh ta sao?

Nguyễn Dao che mặt hối hận không thôi, trong lòng còn tức hơn so với việc không phát huy tốt khi cãi nhau với người khác lúc nhỏ.

Trong phòng bếp, Tần Lãng cầm lấy bát cô rửa một nửa lên rửa rạch, khóe miệng như có như không câu lên.

Giáo sư Cố nhìn Nguyễn Dao đi ra, ánh mắt nhìn về phía sau, không thấy bóng dáng của Tần Lãng: “Vừa nãy Tần Lãng chủ động nói muốn đi rửa bát giúp cháu, nó đi rồi hả?”

Nguyễn Dao không hề có gánh nặng tâm lý, mở miệng liền nói: “Ừm, đồng chí Tần nói anh ấy muốn rửa bát một mình nên cháu liền đi ra.”

“...”

Trong lòng giáo sư Cố hận rèn sắt không thành thép mà mắng một câu.

Đúng là đầu gỗ, cơ hội tốt như thế cũng không nắm chắc được, không cưới được vợ cũng đáng đời.

Mặc dù giáo sư Cố thấy kẽ hở thì khâu kim tạo cơ hội cho hai người, nhưng bà sẽ không ép buộc Nguyễn Dao, nhìn hai người thật sự không có tia lửa gì, bà đành phải bỏ qua.

Ngày hôm sau, đoàn người Nguyễn Dao lại đến cục công an một chuyến.

Các đồng chí công an thông qua thông tin do nhóm Nguyễn Dao cung cấp, đã vây bắt được ổ đánh cờ bạc của nhóm côn đồ vào đêm qua, một lưới bắt gọn.

Hai người Ngô Hữu Thiêm và Quách Vị Minh cướp của giết người đã có chứng cứ xác thực, dù còn chưa đưa ra mức án nhưng có thể xác định cả đời này bọn họ đừng nghĩ có thể ra khỏi nông trường.

Sau khi mẹ Ngô và quản lí Ngô biết được, khóc đến gần như ngất đi, sau đó lại quỳ gối dập đầu trước mặt Nguyễn Dao.

“Đồng chí Nguyễn, cầu xin cô đại phát từ bi bỏ qua cho con trai tôi đi, kiếp sau tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho cô, cầu xin cô bỏ qua cho con trai tôi!”

Quản lí Ngô cũng nước mắt giàn giụa, nước mắt nước mũi cùng nhau chảy ra: “Đồng chí Nguyễn cầu xin cô, chỉ cần cô bỏ qua cho trai tôi, cái gì tôi cũng có thể cho cô!”

Lần này con trai xảy ra chuyện, công việc của ông ta cũng bị ảnh hưởng, lãnh đạo của cửa hàng bách hóa cũng sa thải ông ta.

Nhưng công việc không là cái gì với Ngô Hữu Thiêm cả, con trai là huyết mạch duy nhất của ông ta, nếu bị đưa đến nông trường, nhà họ Ngô của ông ta có thể sẽ bị đoạn hậu.

“Sớm biết như vậy thì ban đầu đừng làm.”

Nguyễn Dao bỏ lại những lời này, sau đó cùng đám người Tần Lãng trực tiếp rời khỏi cục công an.

Cô không nhìn thấy, lúc cô quay người rời đi, quản lí Ngô nhìn chằm chằm vào cô như một con rắn độc.

U ám độc địa khiến cho người ta không rét mà run.

Để rửa xui cho mấy người Nguyễn Dao, giáo sư Cố mời bọn họ đến nhà hàng quốc doanh chà xát một trận.

Ăn cơm trưa xong, mấy người Nguyễn Dao đều phải đi.

Cô phải nhanh chóng trở về lo chuyện đơn đặt hàng, Tần Lãng bọn họ cũng phải nhanh chóng trở về căn cứ báo cáo.

Giáo sư Cố kéo tay Nguyễn Dao, lưu luyến không rời: “Đứa nhỏ này, bà thật sự rất thích cháu, qua một thời gian nữa, rượu hoa quế năm ngoái bà cất làm xong rồi, đến lúc ấy bà sẽ bảo người mang đến cho cháu.”

Cho tới bây giờ giáo sư Cố đều có vài phần kiên nhẫn hơn đối với người đẹp, huống chi Nguyễn Dao không chỉ xinh đẹp mà cách đối nhân xử thế với phong cách làm việc đều khiến bà rất thích và thưởng thức.

Đáng tiếc Tần Lãng đầu gỗ này lại không thông suốt, vốn là một con trâu già, còn không cố gắng theo đuổi, thật sự khiến bà phải hao tâm tổn sức.

Nguyễn Dao cũng thật lòng thích giáo sư Cố, đưa tay ôm bà một cái: “Cảm ơn giáo sư Cố, bà về đi ạ, sau này rảnh rỗi cháu sẽ tới thăm bà.”

Giáo sư Cố vỗ vỗ lưng cô: “Đây là cháu nói đấy, nếu cháu không đến, bà sẽ tới đội sản xuất của các cháu tìm cháu tính sổ.”

Nguyễn Dao cười: “Được ạ, chắc chắn cháu sẽ nhớ mà.”

Thật là một bà lão đáng yêu.

Lúc này giáo sư Cố mới buông tay cô ra: “Mau lên xe đi, mấy người các cháu trên đường cũng phải cẩn thận.”

Nguyễn Dao ngồi lên xe Jeep, từ trong xe vẫy tay chào tạm biệt giáo sư Cố.

Chờ lúc xe đi xa, lúc này giáo sư Cố mới vào xe ngồi.

Trương Tiếu Thúy ngồi trong xe đụng nhẹ tay chồng: “Đó là giáo sư Cố của bệnh viện nhân dân số 1 huyện đúng không?”

Vạn Hoằng Phương chậc một tiếng: “Đúng là giáo sư Cố, con trai bộ trưởng bộ đường sắt của chúng ta có thứ gì đó ở trong dạ dày, bộ trưởng đi khắp nơi nhờ vả vì muốn gặp mặt giáo sư Cố một lần nhưng đều bị cự tuyệt. Đáng tiếc chúng ta không quen biết giáo sư Cố, nếu không có thể thuyết phục bà ấy giúp đỡ, chắc chắn vị trí của anh có thể lên cao hơn chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận