Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 390. Người phụ nữ này, thật là thú vị 3

Chương 390. Người phụ nữ này, thật là thú vị 3


Trong lúc sấm sét vang dội, xe ô tô chạy về hướng đường Lưu Hoa, đợi sau khi đến đường Lưu Hoa, liên tiếp hỏi vài nhà khác, đều không có thông tin của đám người Nguyễn Dao vào ở.

Nhân viên phục vụ của một trong các nhà khách nói với anh: “Các anh đi tìm về hướng phía Nam, bên đó vẫn còn hai nhà khách, có thể bạn của anh đã ở nhà khách bên đó.”

Cảm ơn nhân viên phục vụ xong, đồng chí Lâm chở Tần Lãng đi về hướng phía Nam, chỉ là không tìm được hai nhà khách đó, lúc trên đường lại nhìn thấy bí thư Trịnh và Giang Xuân Hoa đang đi tìm người.

“Dừng xe, mau dừng xe!”

Tần Lãng bỗng nhiên hét lên, trừng mắt nhìn hai người ở bên ngoài xe đến muốn rách cả mí mắt.

Đồng chí Lâm sợ hết hồn, phanh xe lại, lốp xe cọ xát mặt đất phát ra một âm thanh chói tai.

Xe còn chưa dùng lại hoàn toàn, Tần Lãng đã mở cửa xe xông ra ngoài: “Bí thư Trịnh, thím Xuân Hoa!”

Hai người bí thư Trịnh và Giang Xuân Hoa bị tiếng phanh xe dọa sợ hết hồn, chỉ là tâm tư hai người đang đặt ở việc tìm kiếm Nguyễn Dao, nhưng sau một khắc lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Giang Xuân Hoa xoay người nhìn thấy Tần Lãng đang chạy về phía bọn họ, ngạc nhiên nói: “Đồng chí Tần, cậu, cậu đến Dương Thành!”

Tần Lãng xông đến, vội vàng hỏi: “Thím Xuân Hoa, mưa to như thế này, sao hai người lại ở bên ngoài?”

Giang Xuân Hoa dùng tay lau nước mưa ở trên mặt đi, đối diện với tròng mắt đen như mực của anh, đột nhiên cảm thấy rất khó mở miệng: “Chúng tôi ra ngoài... tìm Dao Dao, không thấy con bé... không thấy con bé Dao Dao đâu cả.”

“Ầm” một tiếng.

Tim Tần Lãng chợt trầm xuống, thanh kiếm của Damocles lơ lửng trên đầu cuối cùng cũng rơi xuống.

*Chú giải: 达摩克利斯之剑: Thanh kiếm của Damocles (Damocles là một nhân vật xuất hiện trong một giai thoại thường được gọi là “Thanh kiếm của Damocles”, một ám chỉ về hiểm họa sắp xảy ra và luôn luôn phải đối mặt với những người nắm quyền.)

Không thấy Nguyễn Dao.

Không thấy Nguyễn Dao rồi!!!

Tần Lãng chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, một phát bắt lấy tay của Giang Xuân Hoa: “Sao lại không thấy Nguyễn Dao? Không nhìn thấy từ khi nào? Sao em ấy lại không ở cùng với mọi người?”

Tần Lãng nghĩ đến ác mộng xuất hiện trước đó, tim như bị dao cắt, dường như có ai đang bóp thật mạnh lấy trái tim anh, đau đớn lan sang tứ chi, đau đến nỗi anh gần như không đứng vững được nữa.

Bí thư Trịnh đi tới, sắc mặt rất nặng nề: “Ba tiếng trước đồng chí Nguyễn từ nhà khách đi sang xã Cung Tiêu mua đồ, nhưng mãi không thấy người quay trở về, chúng tôi ý thức được là không hợp lý, liền đi tìm kiếm ở gần đây, chỉ là... vẫn chưa tìm thấy người.”

“Đùng đoàn” một tiếng, lại là một tiếng sấm gầm lên.

Tim Tần Lãng lại trầm xuống, hai bàn tay siết thành nắm đấm: “Bí thư đi đi báo án chưa?”

Bí thư Trịnh lau nước mưa ở trên mặt, lắc đầu: “Vẫn chưa, chúng tôi định tìm ở gần đây thêm một lúc nữa, nếu như vẫn chưa tìm thấy người, chúng tôi sẽ đi đến Cục công an báo án.”

Tần Lãng quyết định thật nhanh nói: “Dao Dao không phải là loại người không có trách nhiệm, nếu như em ấy không xảy ra chuyện gì, dù cho trời có mưa em ấy cũng chạy về thông báo cho mọi người, nhất định là em ấy xảy ra chuyện, bây giờ tôi sẽ đi đến Cục công an báo án.”

Bí thư Trịnh nghĩ một chút rồi gật đầu: “Tôi đi cùng với cậu, đồng chí Giang, bà đi về nhà khách thông báo cho mấy đồng chí nữ khác đi, miễn cho các cô ấy lại lo lắng.”

Vẻ mặt Giang Xuân Hoa nặng nề gật đầu: “Được, bây giờ tôi trở về, hai người cẩn thận.”

Mưa như trút nước, ào ào, che giấu đi mọi thanh âm xung quanh, cũng che giấu đi tất cả vết tích, nếu như Nguyễn Dao thật sự bị người khác bắt đi, vậy muốn tìm được cũng chỉ sợ là khó thêm.

Tần Lãng xoay người đi về phía xe, khóe môi mím lại thành một đường thẳng, nơi nào đó ở trong tim đang siết lại, siết không thể dằn được cơn đau đớn.

Nguyễn Dao không biết bản thân đã hôn mê bao lâu, trong lúc cô mơ mơ màng tỉnh lại, cô chỉ cảm thấy xung quanh rất ầm ĩ, có rất nhiều tiếng nói chuyện, tiếng cười của đàn ông, tiếng khóc của phụ nữ, kích thích màng nhĩ.

Lọt vào trong tầm mắt là một căn phòng xa lạ, xung quanh là tường gạch vuông, ở góc tường cách đó không xa có một cái mạng nhện, trong phòng tản ra một mùi khó ngửi, khiến người ta buồn nôn.

Đầu óc nặng trĩu, Nguyễn Dao quay đầu nhìn tay của mình, lúc này mới phát hiện đôi tay và đôi chân của mình đều bị trói lại rồi, sợi dây siết vào trong thịt, tay chân sưng đỏ.

Cô giãy giãy, không có cách nào thoát ra được, đang muốn tìm xem có cái gì có thể cắt được sợi dây hay không, cửa bị người đẩy ra “két két” một tiếng.

Cô ngẩng đầu lên, tròng mắt lập tức bắn ra đốm lửa: “Nguyễn Thanh Thanh, lại là mày!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận