Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 160. Vậy làm sao có thể? 3

Chương 160. Vậy làm sao có thể? 3


Ban đầu trong lòng chủ nhiệm Hồ có chút lo lắng, nhưng thấy cô phân tích như vậy, đột nhiên cảm thấy mua bán tốt như vậy nếu không làm, đó chính là đồ đần.

Hơn nữa, quốc gia cổ vũ công xã giúp nông dân kiếm tiền, chỉ cần có thể để nông dân sống tốt hơn, không còn đói bụng, muốn chăn heo nuôi gà hay là nuôi vịt gì thì cũng được, cho nên mở xưởng cũng không trái với quy định và chính sách của quốc gia.

Thật ra những năm gần đây, không ít công xã đều mở công xưởng, công xã Thiết Nhân bọn họ cũng mở trại chăn nuôi.

Rất nhiều vựa kiềm, rất nhiều con sông có nồng độ muối quá cao, dẫn đến cá không thể sống được, khi đó bọn họ nghĩ đến việc nếu như bọn họ có thể nuôi sống cá, một khu lớn như vậy, căn bản không lo không có thị trường.

Nhưng bọn họ đánh giá quá cao năng lực của mình, nuôi cá cũng cần kỹ thuật, bọn họ không hiểu kỹ thuật, cá con mua về đã chết bảy tám phần, không chết cũng không nuôi lớn được, lần đó công xã suýt nữa công xã đã lỗ sạch vốn.

Từ lần đó, công xã cũng không dám lại làm những chuyện này, luôn giữ khuôn phép, cho xã viên trồng lương thực.

Trồng lương thực là dựa vào trời ăn cơm, mà sau khi nộp thuế thì số lương thực còn lại cũng không gọi là nhiều, xã viên cũng chỉ có thể vừa đủ no, muốn kiếm tiền dựa vào đó là chuyện không có khả năng.

Làm một cán bộ tốt là phải suy nghĩ cho dân, vì dân tìm lợi ích, nếu không thì về nhà trồng khoai lang còn hơn.

Nghĩ thế, chủ nhiệm Hồ khẳng định: "Ý kiến này của cô thật sự không tồi, mấy thứ như cỏ lau này kia đều là tài nguyên công xã tự mình có, không phải dùng đến tiền của quốc gia và công xã, nhưng nếu chúng ta muốn thành lập công xưởng chế tác thủ công mỹ nghệ, chẳng phải là cần phải nói với thư ký Trần sao?"

Bà chỉ là chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ, xử lý chuyện công xưởng không thuộc loại phạm vi quyền lợi của bà.

Nguyễn Dao thấy chủ nhiệm Hồ đồng ý, khóe miệng lại cong hơn một chút: "Đó là chuyện đương nhiên, chỉ là tạm thời chúng ta khoan nói với thư ký Trần, trước tiên chúng ta cần thành lập một đội ngũ thủ công mỹ nghệ nữ giới, lấy danh nghĩa của Liên đoàn Phụ nữ chúng ta nhận người, huấn luyện và tổ chức công tác, chờ đến khi làm ra sản phẩm thủ công mỹ nghệ rồi chúng ta lại đi tìm thư ký Trần sau."

"Nếu như bây giờ chúng ta đi tìm thư ký Trần, thì đó là chuyện của cả công xã, một khi việc không thành công sẽ gây ảnh hưởng khá lớn, thứ hai là nếu là công xưởng của công xã, chúng ta đây cũng không thể chỉ tuyển nữ đồng chí, cũng không thể trợ giúp mục đích độc lập kinh tế của các nữ đồng chí."

Nguyễn Dao đã cân nhắc các mặt, chủ nhiệm Hồ cũng bớt lo, cũng đỡ tốn sức.

Biết tìm được trợ lý tốt như vậy ở đâu đây?

Chủ nhiệm Hồ nhìn Nguyễn Dao, thật sự là càng nhìn càng thích: "Được, vậy lấy đội sản xuất Tây Câu làm nơi thí điểm đi, lấy danh nghĩa Liên đoàn Phụ nữ của công xã của chúng ta thành lập một đội ngũ thủ công mỹ nghệ nữ giới, tôi bổ nhiệm cho cô làm nữ đội trưởng của đội ngũ thủ công mỹ nghệ, tùy cô phụ trách nhận người, mấy chuyện huấn luyện này, lát nữa cô viết phương án cho tôi."

Nguyễn dao khóe môi xán lạn: "Được, nội trong hai ngày tôi sẽ viết xong phương án, nhưng bận rộn như thế, đội sản xuất chỉ có tôi với một trợ lý chắc chắn là vô cùng vất vả, cho nên tôi còn muốn tuyển thêm hai người trợ lý."

Chủ nhiệm Hồ có chút chần chờ: "Một khi đã tuyển người thì phải phát lương, hay cô dẫn hai trợ lý từ công xã về hỗ trợ nhé?"

Vậy làm sao có thể?

Không nói đến việc những người trợ lý của công xã cũng đều có quan hệ, chắc chắn bọn họ cũng không muốn đến đội sản xuất hỗ trợ, thật ra cô có lòng tin, rằng cô có thể thu phục bọn họ, nhưng quá lãng phí thời gian.

Nguyễn Dao lắc đầu: "Sao tôi có thể cướp người của chủ nhiệm Hồ được? Nếu như tôi dẫn người đi, đến lúc công xã bận rộn, chẳng phải lúc đó chủ nhiệm Hồ không tìm được người sao? Tôi cảm thấy có thể làm việc cộng tác viên cũng được, trước tiên tôi tuyển hai đồng chí hỗ trợ ở đội sản xuất, nếu sản phẩm thủ công mỹ nghệ làm thành công, chúng ta cũng không thiếu tiền phát lương, nếu là làm không nổi, vậy thì để các cô ấy trở về ruộng làm việc, chủ nhiệm Hồ thấy vậy được không?"

"Được được, đầu óc người trẻ tuổi xoay chuyển nhanh, rất linh hoạt."

Chủ nhiệm Hồ nhìn cô giống như bảo bối, nghĩ thầm rằng, không cần biết chuyện thủ công mỹ nghệ có thành công hay không, đến cuối năm nhất định sẽ tăng tiền lương cho cô.

Một mình Nguyễn Dao làm việc vượt qua tổng cộng việc của bốn trợ lý công xã.

Đột nhiên chủ nhiệm Hồ cảm thấy được, số lượng trợ lý của Liên đoàn Phụ nữ có phải quá nhiều rồi không?

Nguyễn Dao không biết suy nghĩ của chủ nhiệm Hồ, cô lấy được con dấu văn kiện từ Liên đoàn Phụ nữ bên này sau đó rời khỏi văn phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận