Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 212. Thế này thì thật ngại quá 1

Chương 212. Thế này thì thật ngại quá 1


Vẻ mặt giáo sư Cố đầy chờ mong nhìn Nguyễn Dao.

Nguyễn Dao suy nghĩ một chút thì gật đầu: "Được ạ."

Thực ra cô đã muốn đến căn cứ dầu mỏ xem từ lâu rồi, bắt đầu từ năm sau chính là thập kỷ kia, sau những hỗn loạn ban đầu, căn cứ dầu mỏ sẽ thuộc quyền quản lý của quân đội, lúc đó lại trở thành nơi an toàn nhất.

Thấy cô đồng ý, mặt mày của giáo sư Cố lại hớn hở: "Được được được, tính tình sảng khoái của cháu thật sự rất hợp với sở thích của bà, tiểu tam nhi mà nhìn thấy cháu chắc chắn sẽ rất vui."

Nguyễn Dao gãi gãi làn da dưới mắt, có chút chột dạ, cô lại không nghĩ như vậy.

Mấy ngày trước cô đã ăn đậu hũ* của anh ta, hứa sẽ làm khô heo và bánh quy để bồi thường, nhưng từ sau khi trở về cô vẫn luôn bận rộn với công việc ở công xưởng, căn bản là quá bận không có thời gian để làm.

*Đồng nghĩa với chiếm tiện nghi, sàm sỡ

Ngày mai sẽ phải gặp chủ nợ, cô phải nhanh chóng mất bò mới lo làm chuồng: "Giáo sư Cố, cháu nhớ đồng chí Tần thích ăn đồ ngọt đúng không ạ? Ngày kia là sinh nhật anh ấy nên cháu muốn làm một ít bánh quy và bánh ngọt cho anh ấy."

Cố giáo sư nghe vậy thì cười càng vui vẻ hơn: "Tiểu tam nhi thích ăn đồ ngọt từ nhỏ rồi, khi còn nhỏ người lớn không cho thằng bé ăn, nó liền lén giấu bánh kẹo vào trong chăn, buổi tối lén lút ăn vụng như con chuột nhỏ vậy, kết quả cháu đoán xem thế nào?"

Nguyễn Dao không ngờ thì ra một người nhìn lạnh lùng như Tần Lãng cũng có lúc nghịch ngợm như vậy: "Sao vậy ạ? Không phải là bị chuột ăn vụng mất đấy chứ?"

"Nó ăn nhiều đồ ngọt, buổi tối lại dậy uống rất nhiều nước, kết quả nửa đêm lũ lụt tới ha ha ha."

Giáo sư Cố bán cháu ngoại mà không có một chút gánh nặng tâm lý nào, bà cười nghiêng ngả.

Nguyễn Dao hơi sững sờ, cũng không nhịn được mà bật cười: "Khi đó đồng chí Tần bao nhiêu tuổi vậy ạ?"

Giáo sư Cố lau nước mắt ở khóe mắt: "Sáu tuổi, hôm sau thức dậy thằng bé xấu hổ đến mức không còn mặt mũi gặp người khác."

"Sáu tuổi cũng không nhỏ lắm, thật không ngờ đồng chí Tần lớn như vậy còn đái dầm."

Nguyễn Dao cũng cười ra nước mắt, cô thật sự không có cách nào liên tưởng Tần Lãng với đái dầm.

Cố giáo sư cười gật đầu: "Đúng vậy, trải qua lần đó tiểu tam nhi cũng không dám ăn đồ ngọt nữa. Sau này càng lớn càng không muốn cho người khác biết, thằng bé đồng ý nói cho cháu biết, chứng tỏ cháu ở trong lòng nó rất khác biệt."

Nguyễn Dao: "…"

Không hổ là giáo sư Cố, năng lực tận dụng cơ hội này thật sự quá là đỉnh.

Tần Lãng ở căn cứ hắt hơi một cái, không hiểu sao trong lòng lại có dự cảm xấu.

Biết Nguyễn Dao muốn làm đồ ngọt cho Tần Lãng, giáo sư Cố còn tích cực hơn cả Nguyễn Dao, hai người cùng nhau đến cung tiêu xã mua nhiều thứ khác nhau như bột mịn, đường kính trắng và táo đỏ, đến cả trạm sữa để mua sữa tươi.

Hai người xách túi lớn túi nhỏ đầy hai tay rồi mới trở về, ham muốn mua sắm của phụ nữ ở bất kể thời đại hay tuổi tác nào đều giống nhau.

Khi còn trẻ, giáo sư Cố có gia cảnh giàu có, trong nhà có vài người giúp việc, bà không cần phải động tay làm bất cứ việc gì. Sau này lập gia đình rồi, những việc như nấu cơm, giặt giũ quần áo cũng đều là chồng làm. Hai năm sau khi nghỉ hưu, bà rảnh rỗi không có việc gì mới học chút kỹ năng nấu nướng.

Nhưng nếu nấu một bữa cơm thì bà vẫn có thể, chứ làm mấy món đồ ngọt như này bà lại không biết làm.

Cho nên khi Nguyễn Dao làm đồ ngọt, bà chỉ ở một bên trợ giúp.

Nguyễn Dao nhớ tới chuyện năm sau, không muốn vì chuyện của mình mà Cố gia có nhược điểm, liền nói: "Giáo sư Cố, cháu thấy chuyện của Trương gia vẫn nên để cháu tự giải quyết đi. Cháu biết mọi người là vì tốt cho cháu, chỉ là lúc này người ở vị trí cao không tiện làm việc, vì người nhìn chằm chằm cũng nhiều, một khi để lại nhược điểm gì đó sẽ không tốt."

Giáo sư Cố ngẩng đầu lên nhìn cô một cái: "Khiến cho cháu phải suy nghĩ thấu đáo như vậy thật sự là làm khó cho cháu quá. Nhưng chuyện cháu có thể nghĩ tới được, chẳng lẽ bà già từng này tuổi như bà sẽ không nghĩ tới sao?"

Nguyễn Dao: "Cháu không có ý này, hơn nữa, bà còn rất trẻ đẹp, không phải bà già gì cả."

Giáo sư Cố được dỗ dành đến mở cờ trong bụng: "Đứa nhỏ này miệng như bôi mật vậy, bà thích nhất đấy, nhưng cháu yên tâm, chúng ta sẽ cẩn thận, cũng sẽ không lấy quyền thế đi đè ép người khác giống Trương gia."

Trương Gia kiêu ngạo như vậy, trước đây đối nhân xử thế chắc chắn đã đắc tội với không ít người, nói không chừng còn có chuyện vi phạm pháp luật khác, bà bảo con trai đi tìm nhược điểm của Trương gia và hai vợ chồng Trương Thúy Phương rồi.

Nguyễn Dao nghe vậy, trong lòng cũng yên tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận