Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 282. Đàn ông không chó sao theo đuổi được vợ? 7

Chương 282. Đàn ông không chó sao theo đuổi được vợ? 7


Đời trước cô còn học lái cả máy bay tư nhân, lái xe càng không phải nói, chỉ là nguyên chủ không học lái xe nên cô không thể để người khác biết.

Giang Xuân Hoa: “Đi xe đạp và điều khiển xe ngựa sao có thể giống lái xe được chứ?”

Nguyễn Dao đã sớm ngứa tay: “Đoạn đường này không có xe cũng không có người, hay là thím để cháu thử một chút đi, nếu không được thì vẫn để thím Xuân Hoa ngài lái.”

Nguyễn Dao dùng đôi mắt hạnh ngập nước nhìn bà ấy, trong mắt đều là sự mong chờ, Giang Xuân Hoa vốn là một người miệng cứng tâm mềm, bị cô gái nhỏ nhìn như vậy thì sao mà chịu nổi.

Sau khi hai người nghỉ ngơi đủ rồi, Nguyễn Dao được đổi sang chỗ lái.

Giang Xuân Hoa còn khẩn trương hơn so với Nguyễn Dao, bà ấy cảm thấy mình đúng là người không có nguyên tắc: “Đây là chân ga, đây là phanh, cháu tuyệt đối đừng giẫm nhầm.”

Nguyễn Dao nghiêm túc lắng nghe tiếp thu: “Cháu đã nhớ, thím Xuân Hoa yên tâm, cháu sẽ không giẫm sai.”

Giang Xuân Hoa: Thật sự không thể yên tâm được, chuyện này liên quan đến hai cái mạng đấy.

Giang Xuân Hoa vô cùng lo lắng, nhưng chỉ một lát sau bà ấy đã sợ đến ngây người.

Nguyễn Dao lái còn ổn hơn bà ấy!

Chuyện này! Không! Khoa! Học!

Tài xế lái xe chưa chắc phải nhất định ổn định, có một số người lái xe nhiều năm nhưng vẫn lái không ổn, Giang Xuân Hoa chính là người này.

Nhưng Nguyễn Dao lái rất ổn định, tuyệt đối không giống người mới lái, trên mặt không chút khẩn trương, lái xe rất thuần thục.

Giang Xuân Hoa có chút hoài nghi cuộc sống: “Nguyễn Dao, cháu chắc chắn chưa từng học lái xe chứ?”

Nguyễn Dao: “Cháu chưa học.”

Giang Xuân Hoa: “...”

Chẳng lẽ đây chính là sự khác nhau giữa thiên tài và người bình thường?

Giang Xuân Hoa nghi ngờ cuộc sống cả một đường trở lại căn cứ dầu mỏ.

Gác cổng kiểm tra thân phận và chứng nhận ra vào của hai người, lúc thấy Nguyễn Dao thì ngẩn người.

Sau khi xe đi vào, Tiểu Lượng hỏi Tiểu Lưu: “Nữ đồng chí kia không phải là người đến thăm kỹ sư Lãng lần trước sao? Sao lần này cô ấy lại về với phó chủ nhiệm Giang?”

Tiểu Lưu gật đầu: “Đúng là nữ đồng chí đó, nghe nói cô ấy là người yêu của kỹ sư Lãng, chắc là đến thăm người nhà?”

Hai người nói chuyện một lúc mới dừng lại.

Giang Xuân Hoa trực tiếp mang Nguyễn Dao đi gặp thường vụ Dương và bí thư Trịnh.

Mặc dù thường vụ Dương và bí thư Trịnh đã biết tuổi của Nguyễn Dao, nhưng họ không ngờ Nguyễn Dao lại còn trẻ như vậy, hơn nữa cũng rất xinh đẹp, đứng trước mặt bọn họ giống như nụ hoa đầu cành ngày xuân mới nở rộ.

Bí thư Trịnh lấy lại tinh thần trước: “Có câu trò giỏi hơn thầy, nhân tài của tổ quốc xuất hiện liên tục, chúng tôi không nhận già cũng không được.”

Thường vụ Dương gật đầu: “Tôi cũng không ngờ đồng chí Nguyễn lại trẻ như vậy, đồng chí Nguyễn, hoan nghênh cô đến căn cứ.”

Nguyễn Dao chào hai người bằng nghi thức quân đội: “Cảm ơn các lãnh đạo đã tin tưởng, cho tôi cơ hội vào căn cứ, nhất định tôi sẽ cố gắng cống hiến cho cơ sở hết sức mình để không phụ kỳ vọng của các lãnh đạo.”

“Tốt, rất tốt, người trẻ tuổi nên có sức chiến, liều mình này.” Thường vụ Dương tán thưởng: “Hôm nay cô vừa đến nên nghỉ ngơi cho tốt, hai ngày sau quen chỗ này rồi lại đến bàn chuyện công việc.”

Ông lo lắng Nguyễn Dao vừa đến, không quen thuộc với chỗ này, ông không muốn tạo áp lực quá lớn cho cô, nào ngờ Nguyễn Dao lại lắc đầu từ chối.

“Hai vị lãnh đạo, về chuyện xây dựng công xưởng, tôi có chuyện này muốn báo cáo.”

Nguyễn Dao nói về chuyện thành lập công xưởng chế tác thủ công liễu trước đây và chuyện mang hàng mẫu đi hội chợ ra.

“...Tôi hiểu rõ hàng mẫu và thị trường nước ngoài, đáng tiếc công xưởng đồ thủ công mỹ nghệ đan bằng liễu Đào Nguyên đã bị đóng, đơn xin cũng bị bác bỏ, nói chúng tôi không đủ tư cách, không biết hiện tại căn cứ có xin đi được hay không?”

Nếu như bỏ lỡ hội chợ lần này thì sẽ phải đợi đến tháng mười.

Bí thư Trịnh suy nghĩ: “Sản phẩm đan bằng liễu mà cô nói có phải là rương và giỏ được đan bằng cành mận gai không?”

Nguyễn Dao gật đầu: “Đúng là cái đó, những thứ đó bán rất chạy ở khu An Nhĩ Tát và quanh trấn thành.”

Bí thư Trịnh: “Khó trách, ở nhà tôi có hai rương dùng để đựng quần áo, thứ này tiết kiệm không gian hơn so với tủ quần áo.”

Nhà ông mua được tủ quần áo, nhưng con cái cũng đều lớn, quần áo của người một nhà để chung một chỗ không tiện, lần trước vợ ông lên thị trấn mua được hai cái rương mang về, nói là làm tủ quần áo cho con, lúc ấy ông cũng có nhìn qua, ông cảm thấy rất sáng tạo, hơn nữa chất lượng cũng không tệ.

Nhưng ông không ngờ những đồ đó do Nguyễn Dao nghĩ ra, xem ra quyết định đưa cô gái này đến căn cứ là quyết định vô cùng sáng suốt.

Thường vụ Dương: “Cái giỏ làm giống gà mái và gà trống cũng do công xưởng các cô sản xuất sao?”

Nguyễn Dao gật đầu: “Đúng, đều là sản phẩm của công xưởng đồ thủ công mỹ nghệ Đào Nguyên của chúng tôi sản xuất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận