Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 143. Tên đã lên dây 7

Chương 143. Tên đã lên dây 7


Đào được hơn ba mét, vẫn không thu hoạch được gì.

Mẹ Phương thấy thế nhào tới, tát mặt Lâm Đại Thành: "Súc sinh, trong mắt cậu không có trưởng bối, tôi không xin cậu giúp đỡ Chí Hành thì thôi, thế mà cậu hại nó như vậy, nó là em họ thân thiết của cậu đó!"

Lâm Đại Thành đứng đấy tùy ý để bà đánh, chẳng mấy chốc mặt đã bị tát sưng lên..

Nguyễn Dao cũng cau mày, chẳng lẽ là cô nghĩ sai rồi sao?

Không thể, dáng vẻ lúc trước của Phương Chí Hành rất giống như có tật giật mình, cô không nhìn lầm được.

Nghĩ vậy, Nguyễn Dao đi đến bên cạnh hầm, bám vào thang leo xuống.

Phương Chí Hành nhìn thấy Nguyễn Dao đi xuống dưới, hắn ta vừa thở phào xong thì đột nhiên lại căng thẳng.

Nguyễn Dao đi vào hầm, hầm của Phương gia không giống những nhà khác lắm, sàn nhà là bùn đất tự nhiên, nhưng bốn vách tường thì được đổ bằng xi măng.

Lúc này, mặt đất đã bị đào xới tung lên, ánh mắt cô dừng ở trên vách tường xi măng, cô lạnh lùng nói: "Đập tan những bức tường này."

Người của nhà họ Lâm nghe vậy đều ngẩn ngơ.

Nguyễn Dao thấy thế, nhắc lại nói: "Đập tan những bức tường này, động tác nhanh lên!"

Mấy người nhà họ Lâm liếc nhau, sau đó vung cuốc lên bắt đầu đập tường, đào nhiều như vậy rồi, đập tường cũng không đáng bao nhiêu sức.

Vách tường ba mặt đông tây nam đều đã bị đập tan, nhưng vẫn như cũ, chẳng có gì.

Chỉ còn lại có một vách tường cuối cùng ở phía bắc, tất cả mọi người nín thở.

Nếu như một mặt không có nữa, đến lúc đó Phương gia chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Nhưng tên đã trên dây, không thể không bắn.

Người của nhà họ Lâm vung cuốc lên lần nữa đập xuống, mặt tường xi măng sột soạt rớt xuống dưới.

Đột nhiên có người thất thanh hét lên lên: "Mau xem, có, có xương cốt!"

Lời này vừa nói ra, xung quanh yên tĩnh trở lại.

Người của nhà họ Lâm ngây dại, nhưng bọn họ nhanh lấy lại tinh thần ngay, lần nữa đập.

So với những lần đập trước, lần này động tác bọn họ cẩn thận hơn rất nhiều, chẳng mấy chốc một bộ hài cốt xuất hiện ở trước mặt của mọi người.

Lâm Đại Thành đẩy mẹ Phương ra đẻ đi xuống hầm, gọi một tiếng "em gái" với bộ hài cốt trên tường, sau đó nước mắt đầy mặt.

Những người khác của Lâm gia đều đều nhịn không được mà hốc mắt đỏ hoe.

Nguyễn Dao nhìn thấy hài cốt trên tường, trong lòng cũng chấn động không ít.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để sầu não: "Các anh tìm người đi tới Cục Công an báo án, ngoài ra thì mau bắt Phương Chí Hành lại, đừng để hắn ta chạy!"

Lúc Phương Chí Hành nghe thấy trong hầm thảo luận có xương cốt, hắn ta biết mình xong đời rồi.

Đôi mắt hắn ta hung ác, thừa dịp khi hai người cháu đang muốn chạy xuống hầm, hắn ta vùng vẫy, sau đó lao về phía đám người bắt Ôn Bảo Châu lại.

Ôn Bảo Châu không ngờ hắn ta lại đột nhiên nổi điên, chờ tới khi phản ứng lại, mình đã bị siết cổ kéo ra khỏi đám người.

"Chúng mày không được lại đây, nếu không tao sẽ kéo nữ thanh niên tri thức này chết chung!"

Phương Chí Hành kéo người đi tới phía bờ sông, uy hiếp rằng sẽ kéo Ôn Bảo Châu cùng nhau nhảy sông tự vẫn.

Đội trưởng Hồ tức giận đến mặt tái đi: "Phương Chí Hành, anh đừng gây thêm tội nữa, còn không mau thả người ra!"

Phương Chí Hành cười lạnh: "Đội trưởng Hồ, mắt của mày bị mù sao, Nguyễn Dao làm chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ bao che cho việc Lâm Ngọc chưa kết hôn đã có con, còn dẫn cô ta đi thị trấn phá thai, mày lại chẳng biết gì, mày giống như tên ngu ngốc, có tư cách gì làm đại đội trưởng?"

Mọi người nghe vậy hít sâu một hơi, ánh mắt nhao nhao dừng trên người Lâm Ngọc.

Thanh niên tri thức Lâm chưa kết hôn đã có con?

Đứa trẻ kia là của ai?

Chủ nhiệm Nguyễn lại còn bao che cô ấy, còn dẫn người đi phá thai?

Tin tức này cũng quá chấn động rồi?

Mặt của Lâm Ngọc lập tức trở nên trắng bệch, hai tay không khống chế được mà run rẩy.

Nguyễn Dao ngheo thấy ồn ào thì lại leo lên trên phía, lúc này cũng vừa lúc nghe được lời Phương Chí Hành.

Sắc mặt cô lạnh như băng nói: "Phương Chí Hành, chú nói bậy bạ gì đó? Thanh niên tri thức Lâm phẫu thuật ở thị trấn, người phẫu thuật cho cô ấy là giáo sư Cố của bệnh viện nhân dân số một, đức cao vọng trọng, bệnh viện đó đều có bản ghi chép, chú ăn không nói có để hãm hại người khác à?! Giết người mà đến chết vẫn không hối cải, chú quả thực không cứu nổi!"

Phương Chí Hành trừng mắt nhìn cô: "Tao không biết chúng mày dùng thủ đoạn gì, nhưng tao biết Lâm Ngọc mang thai!"

Hắn ta biến thành hai bàn tay trắng như ngày hôm nay, đều là lỗi của Nguyễn Dao!

Thế nhưng hắn ta dùng chuyện Lâm Ngọc mang thai, cô giúp Lâm Ngọc phá thai để khiến cho cô ngoan ngoãn khuất phục mình, chứ thật ra cho tới bây giờ hắn ta cũng không nghĩ đến việc đi báo cáo cô, nhưng người phụ nữ này quá độc ác, không chỉ hại hắn ta mất đi công việc, bây giờ đào ra chuyện năm đó nữa!

Nếu hắn ta sống không được, vậy hắn ta sẽ kéo lấy các nữ thanh niên tri thức cùng chết!

Bạn không thể đánh thức người đang giả vờ ngủ, bạn cũng sẽ chẳng thể nào trông mong tên cặn bã sẽ cải tà quy chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận