Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 129. Mười giờ đêm nay đến khu rừng phía Tây 2

Chương 129. Mười giờ đêm nay đến khu rừng phía Tây 2


Nói cách khác, lúc trước bà ta là công nhân bậc hai, bởi vì bản báo cáo này hiện tại bà ta biến thành công nhân bậc ba, tiền lương không tăng ngược lại còn ít đi năm đồng.

Bây giờ Nguyễn Bảo Vinh không có việc làm, trong nhà chỉ có bà ta và con gái Nguyễn Thanh Thanh đi làm kiếm tiền, tiền lương của bà ta bị giảm như vậy, về sau trong nhà càng phải chi tiêu dè sẻn.

Thật sự là rất xui xẻo, Vương Phân tức giận đến đau cả ngực.

Triệu Hương Lan bên kia đã lâu không nhúc nhích, bà ta quyết định gọi điện thoại thúc giục Nguyễn Hưng Khang.

Ai ngờ Nguyễn Hưng Khang nhận được điện thoại của bà ta, còn không chờ bà ta mở miệng hỏi chuyện của Nguyễn Dao, liền cho bà ta một câu:

"Đồng chí Vương Phân, sau này bà đừng gọi điện tới đây nữa, nhà họ Nguyễn chúng tôi sẽ không giúp bà đối phó với Nguyễn Dao, nếu bà còn dám gọi tới, tôi sẽ đi báo cáo bà."

"..."

Vương Phân tức giận thở không ra hơi, suýt chút nữa chết ngay tại chỗ.

Nguyễn Dao không biết các thanh niên tri thức vì cô mà đấu tranh, càng không biết chuyện Vương Phân gặp họa.

Cô đánh xe ngựa miệng hát ngâm nga trở lại đội sản xuất, nhưng trước khi cô trả xe ngựa lại cho đội trưởng Hồ, đã thấy Lâm Ngọc lảo đảo chạy về phía cô.

Toàn thân Lâm Ngọc run rẩy như cái sàng: "Xảy ra chuyện rồi Nguyễn Dao, có người vứt tờ giấy này gần điểm thanh niên tri thức."

Nguyễn Dao nhận tờ giấy liền mở ra xem, chỉ thấy trên mặt giấy viết một hàng chữ:

"Tôi đã biết bí mật của cô."

Nhìn thấy chữ trên tờ giấy, trong lòng Nguyễn Dao lập tức hiện lên hình ảnh một người - Phương Chí Hành.

Ngoại trừ Phương Chí Hành ra, cô thật sự nghĩ không ra người thứ hai sẽ làm ra chuyện như vậy.

Mặc dù Triệu Hương Lan thích tác oai tác quái, nhưng bà ta rất ngốc, không có loại lòng dạ này.

Nhưng mà nét chữ này không giống của Phương Chí Hành, đương nhiên điều này không thể chứng minh được gì, dù sao chính cô cũng sẽ bắt chước nét chữ của người khác, hơn nữa còn dùng tay trái viết, nói không chừng Phương Chí Hành cũng có bản lĩnh đó.

Toàn thân Lâm Ngọc vẫn run rẩy: "Nguyễn Dao, chúng ta phải làm sao bây giờ? Cô nói xem là ai vứt tờ giấy kia, người đó có thể đi báo cáo tôi hay không?"

"Sẽ không, nếu người đó muốn đi báo cáo thì cô sẽ không nhận được tờ giấy này." Nguyễn Dao lắc đầu, "Cô bình tĩnh một chút, kể lại tình hình một lần nữa cho tôi nghe."

Thấy dáng vẻ bình tĩnh của Nguyễn Dao, Lâm Ngọc giống như được uống thuốc an thần, cô dần dần tỉnh táo lại.

"Khoảng thời gian này cô chăm sóc tôi như vậy, trong lòng tôi cảm thấy rất áy náy, hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng của tôi, tôi đã muốn tự mình làm một bữa cơm để cảm ơn cô, nhưng tôi vừa đi về phòng, một viên đá liền bay từ bên ngoài vào, vừa vặn dừng lại bên chân tôi, tờ giấy này được cột vào trên viên đá."

Nguyễn Dao hơi nhướn mày: "Cô có thấy người không?"

Lâm Ngọc lắc đầu: "Không có, lúc tôi ra ngoài thì không có ai, lúc đầu tôi còn tưởng là trò đùa dai của trẻ con, nhưng trẻ con không thể nào viết ra thứ như vậy, cho nên tôi liền vội vàng đến tìm cô."

Lông mày Nguyễn Dao khẽ nhướn lên: "Cô xem xong tờ giấy thì lập tức chạy tới tìm tôi?”

Lâm Ngọc nghe vậy ngẩn ra, lo lắng hỏi: "Lúc ấy trong lòng tôi rất sợ hãi và hoảng loạn, tôi không biết phải làm gì cho nên nghĩ tới việc đi tìm cô, tôi làm sai rồi sao?"

Nguyễn Dao trong lòng thở dài: "Cô quả thật sai rồi, cô nên ném tờ giấy xuống đất, sau đó làm như chưa xảy ra chuyện gì, người đó rõ ràng không xác định được, cho nên mới dùng cách này thử cô."

Nghe vậy, mặt Lâm Ngọc lập tức lại trắng đi vài phần, hai tay run rẩy: "Tôi... xin lỗi, tôi đúng là ngu ngốc, tôi không ngờ tới sẽ như vậy..."

Đôi mắt Nguyễn Dao híp lại, nhìn thoáng qua hướng văn phòng: "Bây giờ khóc cũng vô dụng, cô lau nước mắt đi, tiếp theo chúng ta có thể có một trận chiến khó khăn cần phải đối đầu."

Trong lòng Lâm Ngọc bất ổn, nhưng lúc này cô chỉ có thể nghe lời Nguyễn Dao.

Cô lau nước mắt: "Vậy tiếp theo tôi nên làm thế nào?"

Nguyễn Dao nghĩ rồi nói: "Địch bất động ta bất động, bây giờ cô trở về điểm thanh niên tri thức, nên làm gì thì cứ làm, đừng làm loạn thế trận."

Về những chuyện khác, vậy phải xem người ở sau lưng tung chiêu thế nào.

Lâm Ngọc gật đầu: "Được, tôi nghe theo cô hết, bây giờ tôi trở về nấu ăn."

Đầu óc cô không thông minh bằng Nguyễn Dao, bây giờ cô cũng không nghĩ ra cách gì hay, cho nên cô tình nguyện nghe lời Nguyễn Dao, hiện tại việc duy nhất cô có thể làm chính là không kéo chân sau của Nguyễn Dao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận