Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 182. Sắc đẹp hại người 3

Chương 182. Sắc đẹp hại người 3


Quách Vị Minh là cậu của Ngô Hữu Thiêm, là phó sở trưởng của nhà khách, bình thường hai cậu cháu là cá mè một lứa, không những thích uống rượu với nhau, còn thích đánh bạc, khoảng thời gian trước hai người mỗi người thua hết một ngàn, tuy hai gia đình giàu có hơn người bình thường nhưng chắc chắn sẽ không lấy ra nhiều tiền như vậy trả nợ cho bọn họ.

Bọn họ càng lo lắng sau khi sự việc bị lộ ra thì công việc sẽ khó mà bảo đảm, sau đó sẽ không thể đánh bạc được nữa, cho nên sau khi bàn bạc lại, đã nghĩ đến việc lấy trộm tiền của xưởng tủ gỗ Đông Thăng, nhưng bọn họ chưa kịp bắt đầu hành động, Ngô Hữu Thiêm ở trong xưởng đã nhìn thấy Nguyễn Dao đi tới cửa.

Nguyễn Dao trông rất đẹp, eo nhỏ chân dài, da trắng như tuyết, ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt cô như thể đang phát sáng, cô vừa vào nhà xưởng thì Ngô Hữu Thiêm đã chú ý đến cô, mới đầu Ngô Hữu Thiêm còn nổi lòng háo sắc, sau đó thông qua nghe lén và hỏi thăm biết được Nguyễn Dao đã ký một đơn đặt hàng với nhà xưởng, còn mang theo ba nghìn tiền đặt cọc, vì thế một chủ ý khác lại nảy lên trong đầu.

Sau khi Nguyễn Dao và Ôn Bảo Châu rời khỏi nhà xưởng, anh ta lập tức xin nghỉ phép với nhà xưởng, sau đó đi theo hai người ở xa xa phía sau, thật trùng hợp là, nơi hai người vào ở vừa lúc lại là nhà khách của Quách Vị Minh.

Ngô Hữu Thiêm cảm thấy đây là thần tài chủ động đưa tiền đến cửa, cơ hội tốt như vậy dù thế nào anh ta cũng không thể bỏ qua được, vì thế cùng hợp kế với cậu anh ta là Quách Vị Minh, quyết định ra tay với hai người Nguyễn Dao và Ôn Bảo Châu.

Tiếp đó bọn họ từ chối những vị khách đến và muốn nghỉ lại sau đó, lại cho đầu bếp của nhà khách về nhà, chỉ để lại một quầy lễ tân, lễ tân này là con gái của Quách Vị Minh, cũng là người mình, sau khi Ngô Hữu Thiêm bàn bạc với tên côn đồ bên đánh bạc, bọn họ liền định khi trời tối sẽ bắt đầu hành động.

Chỉ là bọn họ không ngờ rằng Nguyễn Dao cũng không phải kiểu người mềm yếu như vẻ ngoài, đối mặt với bốn người đàn ông mà không bị dọa đến khóc sướt mướt, còn một mình đánh ngã một người đàn ông, bọn họ càng không ngờ rằng nửa đường lại gặp phải một Trình Giảo Kim - Tần Lãng.

Quản lý Ngô và quản đốc Ngô nhanh chóng nhận được thông báo, đoàn người vội vã chạy tới cục cảnh sát.

Một nhà quản lý Ngô nhìn thấy đứa con trai út bị đánh cho mặt mũi bầm dập, trán bị rách, tay còn không ngừng che chỗ đũng quần, lập tức đau lòng không thôi.

“Thiêm Thiêm, con có đau lắm không, mẹ xoa xoa cho con.”

Mẹ Ngô nói xong thì thực sự muốn đưa tay xoa xoa giúp con trai, tam quan tất cả mọi người đang có mặt đều bị sụp đổ.

Một nữ cảnh sát tiến lên kéo bà ta ra: “Không thể đến quá gần phạm nhân, lui về sau.”

Mẹ Ngô khóc cầu xin nữ cảnh sát: “ Nữ đồng chí, xin các người thả con trai tôi ra đi, con trai tôi từ nhỏ nó đã rất ngoan, ở đây chắc chắn có hiểu lầm gì rồi. “

Nữ cảnh sát cười nhạo một tiếng: “Ngoan? Con trai bà muốn giết người cướp của nữ đồng chí này!”

Đâu chỉ là giết người cướp của, lại còn có ý đồ quấy rối với người ta, thật là quá tồi tệ.

Mẹ Ngô vừa nhìn thấy dáng vẻ của Nguyễn Dao, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Nữ đồng chí, chắc chắn là các cô nghĩ sai rồi, con trai tôi nó sẽ không làm chuyện như vậy, từ nhỏ tới lớn nó còn không dám giẫm chết một con kiến, bộ dạng nữ đồng chí này giống như hồ ly tinh, nhất định là cô ta câu dẫn con trai tôi!”

Đậu má!

Nguyễn Dao muốn tiến lên cho bà ta mấy cái tát: “Bà thím này, bà cũng không nhìn xem con trai bà trông ra sao, mặt mũi xấu xí, miễn là không bị mù thì sẽ không nhìn trúng anh ta!”

Ngô Hữu Thiêm thẹn quá hoá giận, ánh mắt hung dữ trừng mắt nhìn Nguyễn Dao: “Mẹ, là cô ta đã đánh con thành ra thế này!”

Hai mắt mẹ Ngô bùng lửa giận, nhảy dựng lên lao về phía Nguyễn Dao: “Con hồ ly tinh chết tiệt, mày đánh con trai tao, mày đánh con trai tao, tao sẽ giết chết mày!”

Nhưng bà ta còn chưa kịp đụng tới Nguyễn Dao thì đã bị Tần Lãng chặn lại.

Tần Lãng vặn cổ tay bà ta lại, bẻ một cách nhẹ nhàng, mẹ Ngô lập tức phát ra âm thanh thống khổ như giết heo.

“A a a đau quá, đồng chí cảnh sát cứu với…”

Nữ cảnh sát không ngờ mẹ Ngô lại hung hăng càn quấy như vậy, lại dám ra tay ở cục cảnh sát: “Vị đồng chí này, nếu bà còn dám lộn xộn nữa, chúng tôi sẽ lập tức bắt bà lại.”

Mẹ Ngô đau đến mức chảy nước mắt nước mũi: “Tôi không dám, tôi không dám, cô mau bảo anh ta buông tay.”

Lúc này nữ cảnh sát mới nhìn về phía Tần Lãng: “Đồng chí Tần, anh thả bà ta ra đi, không cần thiết phải phạm sai lầm vì người như thế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận