Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 250. Thật là xấu hổ mà 2

Chương 250. Thật là xấu hổ mà 2


Cuối cùng cô ấy cũng hiểu rõ câu nói kia của Nguyễn Dao: Chỉ cần mình đủ mạnh thì không có gì có thể quật ngã mình được.

Thấy Nguyễn Dao khen ngợi Lâm Ngọc, Thẩm Văn Thiến chột dạ nói: “Nguyễn Dao, tôi cũng sẽ cố gắng.”

Nguyễn Dao gật đầu hùa theo nói: “Ừ, cố gắng lên.”

Nói xong cô chia một ít đồ ăn mà mình mang về cho mọi người, sau đó lấy một phần khác đi đến nhà họ Nguyễn.

Thấy Nguyễn Dao đi xa, Thẩm Văn Thiến hung hăng đánh một cái lên người Đinh Văn Lâm: “Đều do anh!”

Đinh Văn Lâm: “...”

Vừa ra khỏi điểm thanh niên tri thức, gió lạnh thổi vù vù đến, trái hồng đầy cây năm trước đều đã bị hái xuống, chỉ còn lại nhành cây trơ trụi.

Nguyễn Dao vươn tay moi ra một cái trái hồng từ bên trong đống tuyết, ném về phía đám chim sẻ xa xa, chim sẻ bị dọa sợ hết hồn, quạt cánh bay đi, qua một lúc lâu mới bay trở lại cướp ăn trái hồng.

“Nguyễn Dao, em về rồi.”

Hồng Thắng Nam ôm Tiểu Hồng Đậu từ phòng hai đi ra, thấy cô về trên mặt lập tức nở nụ cười.

Tiểu Hồng Đậu ăn mặc tròn vo, đầu tóc mới mọc được cột thành hai cái nhúm, khuôn mặt nhỏ nhắn, mịn màng, trắng mềm, thấy Nguyễn Dao, lập tức dang ra hai tay nho nhỏ, đáng yêu nói: “Cô Dao Dao, ôm một cái.”

Nguyễn Dao bị đáng yêu chịu không nổi, để đồ xuống đất, sau đó vươn tay ôm lấy cục tròn vo này, hôn lên mặt cô bé một cái.

Cô mới đi từ bên ngoài vào, gò má, môi có chút lạnh, Tiểu Hồng Đậu bị lạnh đến trợn to hai mắt, một giây sau cười khanh khách: “Lành lạnh, còn muốn hôn hôn.”

Nguyễn Dao hôn mặt cô bé mấy lần, lúc này mới ôm cô bé vào nhà chính.

Hồng Thắng Nam cầm đồ đặt dưới đất vào theo.

Biết Nguyễn Dao trở về, người nhà họ Nguyễn cũng đi ra từ phòng riêng của mình.

Trước kia khi Triệu Hương Lan thấy Nguyễn Dao, không phải vênh mặt hất hàm sai khiến thì là xem thường cô, bây giờ gặp cô còn vui mừng hơn cả gặp được cha ruột nữa.

“Cháu gái lớn, cháu trở về rồi, lúc trước cháu nói muốn ở nhà ăn tết, chúng ta đã chuẩn bị rất nhiều thịt, không ngờ cháu nói đi là đi rồi.”

Bà ta vừa nói vừa nhét một bao lì xì cho Nguyễn Dao.

Triệu Hương Lan là người không có lợi thì không làm, nhưng bạn nói bà ta xấu xa từ trong xương thì bà ta lại không có thế, Nguyễn Dao không khách khí nhận bao lì xì, sau đó cho cho hai anh em Tiểu Mã Đường, Tiểu Hồng Đậu một bao lì xì.

Hai anh em Tiểu Mã Đường và Tiểu Hồng Đậu cười mắt cong thành trăng lưỡi liềm.

Triệu Hương Lan thấy bao lì xì dày như vậy, cũng cười thấy răng không thấy mắt: “Lúc ăn tết, bác cả của cháu có về, ngày hôm qua vừa mới đi, nếu ngày hôm qua cháu về thì có thể gặp được rồi.”

Nguyễn Dao gật đầu một cái, bày tỏ đã biết, sau đó nghiêng đầu nhìn Dương Trân Trân nói: “Lần này tôi về là muốn hỏi thử tiếp theo chị dâu hai có tính toán gì.”

Thai của Dương Trân Trân đã sáu tháng rồi, đã hoàn toàn nhô cao, Nguyễn Hưng Phú cũng bị nhốt gần ba tháng, mặc dù cô cảm thấy nhốt ba năm cũng không quá đáng, chỉ là tiếp theo trở trời, Dương Trân Trân cũng cần có người chăm sóc, nếu như cô ta không muốn ly hôn, tốt nhất bây giờ nên tìm cách để Nguyễn Hưng Phú đi ra.

Dương Trân Trân bỗng nhiên bị hỏi, nhíu mày nói: “Chị, chị cũng không biết.”

“Chao ôi, sao con lại không biết chứ.” Triệu Hương Lan vỗ đùi, “Vợ thằng hai à, thằng hai chính là một tên hồ đồ, nhưng nó đã biết lỗi rồi, trước tết mẹ có đi thăm nó, chao ôi, một người đàn ông như nó mà lạ khóc nước mắt nước mũi tèm lem, con tha thứ cho nó đi, Tiểu Mã Đường và đứa bé trong bụng con không thể không có cha.”

Nếu là lúc trước, Triệu Hương Lan chắc chắn sẽ không hòa nhã như vậy, sớm đã ép Dương Trân Trân cứu con trai mình ra, nhưng bây giờ không giống vậy, Dương Trân Trân là đứa con dâu biết kiếm tiền nhất trong làng trên xóm dưới, là người đẻ trứng vàng được nhiều người yêu thích.

Chỉ là dù Nguyễn Hưng Phú kia có hồ đồ đi nữa cũng đi ra từ trong bụng bà ta, bị nhốt mấy tháng này, trong lòng người mẹ như bà ta cũng chịu không nổi.

Dương Trân Trân nhìn Nguyễn Dao: “Em gái họ, em nói chị nên làm cái gì? Chị đều nghe em.”

Mọi ánh mắt đều nhìn về phía Nguyễn Dao, mọi người ở đây đều cho là cô nhất định sẽ để cho Dương Trân Trân ly dị, Nguyễn Dao nói: “Gia hòa vạn sự hưng, vậy hãy để cho anh hai trở về đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận