Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 161. Vậy làm sao có thể? 4

Chương 161. Vậy làm sao có thể? 4


Vừa lúc đến thời gian ăn cơm trưa, cô quanh minh chính đại ăn một bữa cơm tại công xã.

Chủ nhiệm Hồ dùng chính lương phiếu của mình mời cô ăn một bữa tiệc, có ớt xanh xào thịt băm, ba chiếc sủi cảo thịt heo và đại tràng heo kho.

Đại tràng heo là đồ ăn ngon, nhưng nếu rửa không sạch, hương vị kia sẽ khiến người khác nhổ ra.

Tay nghề của đầu bếp công xã cũng không tệ lắm, đại tràng hèo không có một chút mùi vị khác thường nào, hương vị của món kho cũng vô cùng ngon miệng, đại tràng heo kho xong thì mềm mềm cay cay, béo mà không ngấy, càng nhai càng thơm.

Tuy rằng đại tràng heo không có mùi vị khác thường, nhưng chủ nhiệm Hồ vẫn ăn không quen, một mâm lớn đại tràng heo gần như vào trong bụng Nguyễn Dao.

Thật nhiều ngày không có chất béo, bụng như cây khô gặp mùa xuân, thật sự quá thỏa mãn.

Sau khi ăn no, Nguyễn Dao chuẩn đạp xe chuẩn bị trở về đội sản xuất, ai ngờ còn chưa kịp đi đã bị Chu Tú Hồng kêu lại.

"Thanh niên tri thức Nguyễn, con chờ một chút."

Nguyễn Dao quay lại thấy là bà, cười nói: "Thím Tú Hồng, thím có chuyện gì sao?"

Chu Tú Hồng nhìn xung quanh một lượt sau đó ậm ừ nói: "Thanh niên tri thức Nguyễn, vừa rồi ta nghe con và chủ nhiệm Hồ nhắc tới đội ngũ thủ công mỹ nghệ nữ giới gì đó, có phải Liên Đoàn Phụ Nữ chúng ta muốn tổ chức hoạt động gì phải không?”

Việc này sớm muộn mọi người cũng biết, vì thế Nguyễn dao cũng không giấu diếm: "Đúng, chủ nhiệm Hồ quyết định lấy danh nghĩa Liên đoàn Phụ nữ của chúng ta thành lập một đội ngũ thủ công mỹ nghệ nữ giới, bồi dưỡng kỹ năng của các nữ đồng chí, giúp bọn họ có chỗ đứng."

Đôi mắt Chu Tú Hồng lóe sáng: "Vậy ta có thể giúp gì không?"

Nguyễn Dao lắc đầu: "Ý của chủ nhiệm Hồ là tạm thời lấy đội sản xuất của con làm nơi thí điểm, thím phía bên này có muốn hỗ trợ thì phải đợi chủ nhiệm Hồ chỉ thị."

Cô cũng không phải không nghĩ tới việc nhờ Chú Tú Hồng trở về đội sản xuất hỗ trợ, chỉ là Chu Tú Hồng này quá sĩ diện.

Lần trước bởi vì cô làm chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ, bà đã đen mặt ngay tại chỗ, nếu là lần này nhờ bà trở về hỗ trợ, đến lúc đó cái gì cũng phải nghe cô chỉ huy, chắc chắn trong lòng bà sẽ không thoải mái.

Cho nên thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cô vẫn tin nhiệm người mình nhìn trúng.

Nghe vậy, sắc mặt Chú Tú Hồng xấu hổ ngượng ngùng: "Ta biết rồi, thanh niên tri thức Nguyễn, con đi mau đi."

Nguyễn Dao gật đầu, đạp xe đi.

Chu Tú Hồng nhìn xe đạp mới tình lóe sáng dưới ánh mặt trời, thở dài một hơi trong lòng.

**

Sau khi Nguyễn Dao trở lại đội sản xuất đã bắt tay chuẩn bị chuyện đội ngũ thủ công mỹ nghệ nữ giới, nhưng trước khi nhận người, cô phải viết phương án ra đã.

Cô dùng hơn hai giờ viết phương án ra, lại sửa đổi thêm hai lần, lúc này mới thỏa mãn đóng lại.

Thấy vẫn chưa đến giờ tan tầm, cô nhớ lại vấn đề gặp được trong quá trình tự học kiến thức dầu mỏ, vì thế lấy giấy ra bắt đầu viết thư.

Trước hết cô viết vấn đề gặp phải, sau khi viết xong lại cảm thấy mình xem Tần Lãng như một công cụ, vì thế còn viết thêm chuyện mình làm tập tranh, viết đã đời rồi lại phát hiện mình lại không “rụt rè”.

Viết thư đầy trang giấy rồi, Nguyễn Dao không khỏi có chút ảo não.

Đó giờ cô không phải là người nhiều chuyện, sao mỗi lần viết thư lại viết không ngừng như thế?

Cô xem lại thư một lần, sau đó xóa đi một vài chỗ không cần thiết, bởi vì lười phải viết một lần nữa, cô gấp thư thành con hạc giấy rồi nhét vào trong phong thư.

Vừa hay người đưa thư đến giao thư, cô tranh thủ thời gian viết địa chỉ lên, sau đó gửi kèm với cả tập tranh.

Qua vài ngày, Tần Lãng nhận được kiện hàng và thư Nguyễn Dao gửi tới.

Nhìn thấy mấy chứ "Công xã Thiết Nhân", khóe miệng Tần Lãng theo bản năng nhếch lên.

“Ông tám” Lâu Tuấn Lỗi thấy thế, vội chạy tới: "Lãng à, là ai gửi cho anh vậy?"

Tần Lãng che lại địa chỉ phía bên trên: "Dù sao cậu cũng không biết."

Lâu Tuấn Lỗi làm sao dễ dàng cho qua như vậy: "Không biết thì vừa hay anh giới thiệu cho tôi, chẳng phải là biết rồi sao?"

Đôi mắt hoa đào của Tần Lãng lười biếng nhìn cậu một cái, đương nhiên không có ý định phản ứng cậu.

Ánh mắt của Lâu Tuấn Lỗi rơi trên kiện hàng, lại hiếu kỳ hỏi: "Kiện hàng trông có vẻ to to, bên trong là đồ vật gì thế?"

Tần Lãng nghĩ đến lần trước giáo sư Cố gọi điện thoại tới đây khoe chuyện khô heo và bánh bích quy, yết hầu theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng: "Chắc là khô heo và bánh bích quy."

Nghe thấy là đồ ăn, Lâu Tuấn Lỗi càng hăng hái hơn: "Trời ạ! Khô heo! Chỉ nghe đến tên thôi đã chảy nước miếng, anh Lãng mau mở ra đi, ai thấy đều có phần!"

Căn cứ vào điều kiện sống vất vả, bình thường mọi người ai có người nhà gửi đồ ăn ngon tới đều phải chia sẻ đồ ăn với tất cả mọi người.

Tần Lãng cũng không phải người keo kiệt, thế là cầm lấy cầm dao nhỏ mở kiện hàng ra.

Kiện hàng được mở ra, bên trong xuất hiện một thứ gì đó được bao vải dầu bọc lấy nhiều vòng xung quanh, bọc thực sự rất cẩn thận.

Hai mắt Lâu Tuấn Lỗi nhìn chằm chằm, nghĩ đến mứt thịt heo nước bọt sắp chảy ra: "Bọc còn rất cẩn thận."

Tần Lãng "hừm" Một tiếng, ngón tay thon dài trắng nõn tiếp tục gỡ vải dầu.

Rốt cục gỡ sạch ba bốn lớp quấn quanh, lộ ra đồ vật bên trong ——

Một quyển sách ảnh..

Lâu Tuấn Lỗi: ???

Tần Lãng: ???
Bạn cần đăng nhập để bình luận