Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 117. Tùy quân lựa chọn 2

Chương 117. Tùy quân lựa chọn 2


"Tôi nghĩ nhiều?" Tần Lãng nghiêng đầu nhìn cô, "Đồng chí Nguyễn đang muốn nói tôi lớn tuổi à?"

Nguyễn Dao: "..."

Lần trước anh hoài nghi bản thân là gián điệp, cô nhất thời tức giận nói anh lớn tuổi thích nghĩ vớ vẩn, không ngờ lúc này lại bị lôi trở lại.

Nguyễn Dao gãi vùng da dưới mắt: "Tôi cũng đâu có nói vậy, nhưng mà vừa rồi giáo sư Cố nói..."

Tần Lãng hỏi: "Nói? Bà ngoại nói tôi cái gì?"

Nguyễn Dao nói từng chữ: "Giáo sư Cố nói anh là lão ngưu."

Tần Lãng: "..."

Ước chừng qua nửa giây, không biết nghĩ tới gì, khóe môi anh khẽ nhếch lên.

Từ đại viện bộ đội đến nhà khách không xa, chỉ cần mười phút lái xe.

Xe dừng lại trước cửa nhà khách, lập tức lôi kéo sự chú ý của tất cả người qua đường.

Nhân viên tên Chiêu Đệ nhìn Nguyễn Dao xuống từ xe Jeep, miệng giương ra thật lớn, đủ để nhét một quả trứng gà.

"Cảm ơn đồng chí Tần." Nguyễn Dao đóng cửa xe rồi cảm ơn Tần Lãng.

"Ừm."

Tần Lãng lên tiếng, nhìn thoáng qua nhà khách bên kia, sau đó lái xe Jeep rời đi.

Thời đại này có được một chiếc ô tô, còn lợi hại hơn so với việc có một chiếc máy bay tư nhân ở đời sau, trên đường lái xe tới đây, Jeep 212 đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Lúc này xe Jeep đã lái đi rồi, ánh mắt của mọi người vẫn dừng ở trên người Nguyễn Dao.

Nhân viên tên Chiêu Đệ dùng ánh mắt vừa sùng bái lại bát quái nhìn Nguyễn Dao: "Đồng chí Nguyễn, vừa rồi người đưa cô về chính là người yêu của cô sao?"

"Không phải, là một người họ hàng xa của tôi."

Vì tránh những phiền toái không đáng có, Nguyễn Dao bịa một lời nói dối.

Nhân viên Chiêu Đệ ồ một tiếng, đỏ mặt trong chốc lát: "Vậy người họ hàng đó của cô đã có người yêu chưa?"

Nguyễn Dao: "... Có rồi."

Chiêu Đệ nghe vậy vẻ mặt liền thất vọng.

Nguyễn Dao lắc đầu đi vào phòng.

Vừa rồi là Cố Tiểu Diêu, bây giờ là Chiêu Đệ, quả nhiên là lam nhan họa thủy.

Cô đến phòng, Lâm Ngọc đang ngồi trên giường ăn gì đó, sắc mặt thoạt nhìn tốt hơn lúc trước một chút.

"Cô quay lại rồi, tôi đang định ăn xong thì ra ngoài tìm cô."

Lâm Ngọc thấy cô trở về, không khỏi thở phào.

Nguyễn Dao đóng cửa lại, sau đó nói qua những việc hôm nay với Lâm Ngọc: "...Giáo sư Cố đã đồng ý tự tay phẫu thuật cho cô, chỉ là ngày mai cô phải đi một mình đến bệnh viện, cô có thể chứ?"

Lâm Ngọc nghĩ đến việc phải tự mình đi phẫu thuật, trong lòng sợ hãi một hồi, nhưng nghĩ đến việc Nguyễn Dao vì cô mà một mình đi tìm người ở khắp thị trấn, cô cảm thấy bây giờ nói sợ hãi quá lập dị.

Lâm Ngọc cắn môi, gật đầu: "Cô yên tâm, tôi không có vấn đề gì."

Nguyễn Dao lấy táo và mạch nha ra: "Mạch nha là giáo sư Cố đưa cho cô, để cô bồi dưỡng cơ thể thật tốt, bà ấy còn bảo tôi nói với cô rằng đời người dài như vậy, ai cũng sẽ gặp phải chuyện trớ trêu, cắn răng mà vượt qua là tốt rồi."

Mũi Lâm Ngọc hơi chua xót, hốc mắt đỏ lên: "Cảm ơn mọi người, cảm ơn cô, Nguyễn Dao, tôi thật may mắn khi gặp được mọi người."

Nếu không gặp Nguyễn Dao, cô thật sự không dám tưởng tượng mình sẽ thế nào.

Buổi tối hôm đó Nguyễn Dao nói với cô "phụ nữ giúp phụ nữ là chuyện nên làm" khiến cô rất cảm động, chờ sau này cô khỏe lại, cô cũng giống muốn như cô ấy, dùng khả năng của mình giúp những người phụ nữ khác.

Nguyễn Dao vỗ tay cô, ra ngoài hỏi nhân viên hai cái bát, sau đó pha cho mỗi người một bát mạch nha.

So với nhiều đồ uống của đời sau, hương vị của mạch nha thật sự không ngon lắm, nhưng ở thời đại này là thứ xa xỉ, hơn nữa cũng xem như một trong số những thực phẩm dinh dưỡng, Nguyễn Dao tuyệt đối không lãng phí mà uống hết toàn bộ.

Khi Tần Lãng trở lại đại viện bộ đội, em họ Cố Việt Trạch đã quay lại đơn vị rồi.

Giáo sư Cố đọc sách ở thư phòng, thấy anh về liền tháo kính xuống đặt lên bàn rồi nói: "Sao cháu về nhanh vậy?"

Tần Lãng: Vậy cháu đi?

Giáo sư Cố chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: "Đồng chí Nguyễn vừa xinh đẹp vừa ưu tú, là cô gái tốt, cơ hội tốt như vậy mà cháu cũng không biết nắm bắt, còn ngốc hơn cha con năm đó."

Nghe đến cha anh, vẻ mặt Tần Lãng lạnh đi một chút.

Giáo sư Cố thở dào: "Tiểu Tam Nhi, chuyện năm đó không phải lỗi của cháu, cháu không cần nhận hết tất cả trách nhiệm về phần mình, nếu mẹ con ở trên trời có biết, nó nhất định cũng muốn con có thể thành gia lập nghiệp, sống thật tốt."

Tần Lãng dựa vào sô pha dưới cửa sổ, bức màn thật dày che giấu một nửa ánh sáng, mặt anh quay về phía ánh sáng, làm cho người ta không thấy rõ sắc mặt.

Mỗi lần nói đến vấn đề này, Tần Lãng luôn có dáng vẻ như vậy.

Giáo sư Cố thở dài trong lòng, đúng là nghiệp chướng, một đứa trẻ tốt lại bị ép thành như vậy.

Giáo sư Cố nhớ đến con rể của mình, trong lòng cảm thấy cực kỳ không hài lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận