Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 94. Xảo trá 3

Chương 94. Xảo trá 3


“Được.” Nguyễn Dao giương giọng đáp: “Lợi ích của việc làm thành sách ảnh chính là phải dễ hiểu, trong xã viên có một phần lớn là người mù chữ, cho nên rất nhiều người trong số họ đều đọc không hiểu tài liệu và nội dung tuyên truyền của liên đoàn phụ nữ. Mặc dù chủ nhiệm liên đoàn phụ nữ của mỗi đội sản xuất sẽ đọc trước mặt mọi người, nhưng mọi người chắc chắn sẽ thấy nhàm chán vô vị, nhưng nếu làm thành sách ảnh, phổ thống dễ hiểu, ngay cả người không hiểu chữ cũng có thể đọc hiểu nội dung của sách ảnh.”

Nghe được lời này của Nguyễn Dao, các cán bộ khác đều rối rít gật đầu.

Bình thường không phải họ không tuyên truyền, nhưng khi họ tuyên truyền, các xã viên không quan tâm, người nói chuyện, người lim dim buồn ngủ, còn có một số đồng chí phụ nữ mang đế giày tới nghe, tóm lại là không có nhiều người nghiêm túc lắng nghe họ tuyên truyền.

Hiệu quả tuyên truyền như vậy thì có tác dụng gì?

Nếu giống như Nguyễn Dao nói làm thành sách ảnh, không chỉ người lớn có thể xem, trẻ nhỏ cũng sẽ cảm thấy hứng thú. Những năm này việc giải trí quá ít, sách truyện tranh cũng rất đắt, nếu có thể làm thành sách ảnh, vậy nhất định sẽ rất dễ dàng được mọi người tiếp nhận.

Chủ nhiệm Hồ cũng cảm thấy ý tưởng này là rất tốt: “Tốt lắm, cách này của cô rất sáng tạo, tôi đã ghi lại rồi, sau buổi hôm nay tôi sẽ báo cáo với chủ tịch Thái.”

Bà tưởng rằng Nguyễn Dao đã nói xong, không ngờ Nguyễn Dao còn có đề nghị tốt hơn: “Tuy rằng sách ảnh có thể phát huy hiệu quả tuyên truyền, nhưng cách này về lâu dài thì không đủ. Muốn xây dựng uy tín của liên đoàn phụ nữ, muốn nữ đồng bào coi liên đoàn phụ nữ là chỗ dựa thì chúng ta phải làm cho tất cả mọi người kính sợ liên đoàn phụ nữ từ đáy lòng.”

Hai mắt chủ nhiệm Hồ sáng như sao, vội vàng truy hỏi: “Vậy phải làm thế nào mới có thể làm cho người ta kính sợ liên đoàn phụ nữ từ đáy lòng?”

Khẩu hiệu của liên đoàn phụ nữ đã được hô nhiều năm như vậy, tuyên truyền cũng vẫn đang được thực hiện, nhưng địa vị của liên đoàn phụ nữ không hề cao, không thể đóng một vai trò quyết định trong công xã, cũng là tổ chức vô dụng trong lòng của các xã viên

Mọi người đều biết phải thiết lập uy tín, nhưng uy tín này không dễ thiết lập.

Nguyễn Dao mạnh mẽ nói: “Đó là bắt kẻ điển hình!”

Chủ nhiệm Hồ ngẩn ra: “Bắt kẻ điển hình?”

Nguyễn Dao gật đầu: “Đúng vậy, liên đoàn phụ nữ chúng ta luôn tuyên truyền đàn áp phụ nữ và trẻ em là chuyện trái pháp luật, nhưng trên thực tế, ngoài việc gây ra án mạng thì có bao nhiêu người bị trừng phạt?”

Những người ở đây suy nghĩ một lúc, tất cả đều lắc đầu.

Mỗi lần đội sản xuất có phụ nữ bị bạo hành gia đình, thậm chí một số người bị đánh đến mức không thể xuống giường. Trước đây mọi người nhiều lắm chỉ phê bình vài câu, nhưng những lời chỉ trích này không hề có bất kỳ tác dụng răn đe nào, lần sau họ muốn ra tay thì vẫn ra tay như thường.

“Vậy nên chúng ta phải bắt những kẻ bạo lực điển hình, để cho những người đàn áp phụ nữ và trẻ em thực sự bị trừng phạt và cho mọi người biết rằng một khi mình ra tay, mình cũng sẽ bị nhốt lại và bị đưa đi diễu hành. Chỉ khi gậy đánh vào họ thì họ mới thấy đau, mới có thể nhớ được giáo huấn.”

Đáy mắt đội trưởng Hồ sáng lấp lánh, nhưng bà cũng có băn khoăn của mình: “Nhưng liên đoàn phụ nữ chúng ta cũng không phải là cục công an, chúng ta không có quyền bắt người. Chẳng lẽ mỗi lần chúng ta đều phải nhờ đồng chí công an tới phối hợp với chúng ta sao?”

Nguyễn Dao lắc đầu: “Đây là chuyện của công xã chúng ta, không cần phải làm phiền đồng chí công an. Có thể lấy danh nghĩa công xã để bắt người giống như lần trước bắt mấy người Vương Nhị Cẩu, tiến hành diễu hành giáo dục trong từng đội sản xuất, sau đó nhốt vào nông trường đi cải tạo. Người tiếp nhận cải tạo thì có thể thả ra, nếu chết cũng không hối cải, vậy thì để họ tiếp tục gánh phân trong nông trường.”

Mọi người nghe vậy, lại thảo luận sôi nổi.

“Tôi thấy chủ ý này của đồng chí Nguyễn rất tốt. Liên đoàn phụ nữ trước kia sấm đánh không mưa, không có ai tin tưởng liên đoàn phụ nữ chúng ta, nếu thật sự bắt người lại, nhất định sẽ có tác dụng răn đe rất tốt.”

“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy chủ ý này rất tốt, nên giáo dục thật tốt những tên đàn ông xấu xa ra tay đánh phụ nữ!”

Chủ nhiệm Hồ cũng cảm thấy biện pháp này rất tốt: “Hai đề xuất này của thanh niên tri thức Nguyễn đều rất tốt. Nhưng sách ảnh liên quan đến in ấn, tôi phải đến thị trấn báo cáo và làm đơn với Chủ tịch Thái. Việc bắt kẻ điển hình này có thể trao đổi trực tiếp với thư ký Trần. Như vậy đi, bây giờ thanh niên tri thức Nguyễn đi cùng tôi tới gặp thư ký Trần.

Nguyễn Dao cao giọng đồng ý rồi đi theo chủ nhiệm Hồ đến văn phòng của thư ký Trần.

Những người khác nhìn bóng lưng Nguyễn Dao đi ra ngoài, trong lòng vừa hâm mộ vừa bội phục, sao bọn họ lại không nghĩ ra biện pháp như vậy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận