Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 299. Giải quyết nam cặn bã 5

Chương 299. Giải quyết nam cặn bã 5


Trong đám người, đáy mắt Hà Tuấn Ngạn thoáng qua một tia đắc ý, mỉm cười.

"Chẳng qua hôm qua đồng chí Tần có đến tìm tôu, nói cậu ấy có một họ hàng làm việc trong ngành công an, lúc công an điều tra vụ án thường xuyên sử dụng chó săn để tìm đầu mối, trước mắt, con chó săn này có biểu hiện vô cùng ưu tú trong nhiều vụ án lớn, nó có thể thông qua mùi tìm được hung thủ, hôm nay tôi hy vọng nó cũng có thể giúp chúng ta tìm người gây án."

Lời này vừa nói ra, hiện trường xôn xao một trận.

"Thì ra chó lại lợi hại như vậy? Không trách con chó này lại lớn như vậy, nhìn rất hung dữ!"

"Chó có thể giúp chúng ta tìm đồ, trước kia tôi ném đồ đi, chó nhà tôi đã giúp tôi tìm được, chó của cục công an nhất định đã trải qua huấn luyện đặc biệt, nhất định có thể tìm ra người bỏ dao trong bao cát."

"Mặc dù nhìn có chút đáng sợ, nhưng vừa nghĩ đến chuyện có thể bắt được người kia, tôi không nhịn được cảm thấy có chút hưng phấn."

Khóe miệng đang cong lên của Hà Tuấn Ngạn có chút cứng đờ, sắc mặt trở nên trắng bệch, trên trán từ từ thấm ra mồ hôi lạnh.

Đồng nghiệp của anh ta thấy được, quan tâm hỏi: "Sao sắc mặt của cậu lại khó coi như vậy? Không thoải mái sao?"

Hà Tuấn Ngạn lắc đầu: "Tôi không sao, có thể là ăn quá nhanh, dạ dày có chút trướng."

Đồng nghiệp nghe vậy cũng không lên tiếng nữa.

Lúc này trong lòng Hà Tuấn Ngạn như con kiến bò trên chảo nóng, gấp gáp không chịu được, anh ta nhìn chằm chằm vào con chó săn kia, rất sợ một giây sau nó nhào về phía mình

Chó săn bắt đầu hành động.

Tần Lãng dắt nó đi về phía mỗi người.

Chó săn đều sẽ ngửi tới ngửi lui trên người mỗi người, dáng vẻ của nó quá hung dữ, tất cả mọi người đều có chút sợ hãi nhưng cũng rất phối hợp.

Người được chứng minh không có chuyện gì đều dồn dập thở phào nhẹ nhõm, chỉ có sắc mặt Hà Tuấn Ngạn ngày càng khó coi.

Mắt thấy chó săn ngày càng đến gần, hai chân của anh ta không nhịn được bắt đầu nhũn ra.

Nhưng lúc này chạy trốn, rất dễ làm người khác nghi ngờ anh ta, anh ta cắn răng, gắt gao chống đỡ để mình không chạy trốn.

Rốt cuộc chó săn cũng đến trước mặt anh ta, Tần Lãng liếc nhìn khuôn mặt khó coi của anh ta, cười như không cười.

Hà Tuấn Ngạn chống lại ánh mắt của anh, không biết có phải anh ta nhạy cảm hay không, anh ta luôn cảm thấy vẻ mặt Tần Lãng có chút kỳ lạ.

Giờ phút nguy hiểm đó, chó săn lởn vởn xung quanh anh ta, thời gian kiểm tra dài hơn so với những người khác.

Hai chân anh ta không nhịn được run lên, giống như mũi tên bị bắn ra, bắp thịt cả người đều căng thẳng.

Một giây sau, đột nhiên hai chân trước của chó săn nhảy cẫng lên, sủa một tiếng về phía anh ta.

Hình như trong đầu Hà Tuấn Ngạn có một sợi dây bị đứt ra, anh ta quát to một tiếng, nhanh chân xông ra ngoài.

Tần Lãng lạnh giọng quá: "Hắc Báo, lên!"

Anh thả dây ra, chó săn xông ra ngoài giống như con báo, sau đó chân sau đạp một cái, cả cơ thể bay lên, làm Hà Ngạn Tuấn té ngã xuống đất.

Chỉ nghe vang lên một tiếng “ầm” thật lớn, cả người Hà Tuấn Ngạn đã đập mặt xuống đất.

Từ âm thanh vang lên, cũng biết cú té này rất đau, mọi người dồn dập hít một hơi khí lạnh.

Tần Lãng xoay người nói với bí thư Trịnh và thường vụ Dương: "Bắt được người rồi!"

Tần Lãng vừa nói ra lời này, toàn bộ phòng ăn yên tĩnh như chết, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Bí thư Trịnh để cho người đến giải Hà Tuấn Ngạn đi, lúc này cha mẹ của Hà Tuấn Ngạn mới chậm chạp phục hồi lại tinh thần, vội vàng đuổi theo.

"Bí thư Trịnh, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó, con trai tôi và đồng chí Nguyễn không thù không oán, sao nó có thể làm chuyện như vậy được?"

Mẹ Hà cũng vội vàng cầu xin: "Đúng vậy đúng vậy, con trai tôi là một đồng chí tốt, từ trước đến giờ không có mâu thuẫn gì với người ta, nhất định là có hiểu lầm."

Bí thư Trịnh nghiêm mặt nói: "Tổ chức sẽ không oan uổng bất kỳ người tốt nào, có phải hay không chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng!"

Lúc này không biết ai kêu lên một câu: "Mau nhìn kìa, đội phó Hà sợ đến mức đái ra quần rồi."

Mọi người liếc mắt nhìn, quả nhiên dưới chỗ Hà Ngạn Tuấn nằm thấy được một bãi nước vàng.

Hà Tuấn Ngạn cúi đầu, dáng vẻ rất tuyệt vọng, hận không thể đào hố chôn mình.

Đám người vừa đi, toàn bộ nhà ăn nổ tung.

"Trời ạ, không nghĩ đến lại là đội phó Hà!"

"Tôi cũng không hiểu, tại sao đội phó Hà lại làm như vậy, anh ta và đồng chí Nguyễn đâu có thù oán gì."

"Anh hùng khó qua ải mỹ nhân nha."

Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt mọi người cũng đã hiểu một chút.

Ở trong căn cứ Sa Y Nhiên nổi tiếng là người đẹp, Hà Tuấn Ngạn và cô ấy là thanh mai trúc mã, tình cảm của hai người rất tốt, lần này Sa Y Nhiên và Nguyễn Dao cạnh tranh vị trí đội trưởng, đoán chừng là Hà Tuấn Ngạn vì muốn lấy lòng người yêu, cho nên mới ra tay với Nguyễn Dao.

Chỉ là không biết trong này có bàn tay của Sa Y Nhiên không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận